Ông Chú Nhỏ Của Tôi

Chương 22: Chương 22: Chương 19




“Cảnh Hiên, muốn em... Em muốn anh...” Hôn lên Lương Cảnh Hiên, tay nhỏ bé vội vàng sờ lên cây gậy sưng to như cũ, di chuyển lên xuống.

“Đừng nóng vội, bảo bối, anh cũng cho em.” Lương Cảnh Hiên sợ làm bé con bị thương, dịu dàng tiến vào trong cơ thể Thịnh Lâm Hàm, từng chút từng chút thỏa mãn cô, trong cuộc hoan ái của nam nữ này, người nào là người cuối cùng chiến thắng đây?

Hôn lễ Thịnh Lâm Hàm đơn giản lại ấm áp, không có nhiều người ngoài. Lương Cảnh Phong cùng Thịnh Tịnh Hà hài lòng nhìn hai người trẻ đi vào lễ đường hôn nhân.

Em đồng ý, em đồng ý gả cho anh, cùng sinh cùng tử, dù nghèo khó hay giàu có, dù trẻ hay già, anh là người em yêu cả đời này.

Anh đồng ý, anh đồng ý cưới em, dùng hết sức lực che chở em cả đời, không quan tâm người khác ra sao, vì em che gió che mưa, em là tình yêu đích thực kiếp này của anh.

“Chú rể có thể hôn cô dâu.” Cha xứ tuyên bố.

Lương Cảnh Hiên nhấc khăn voan lên, ánh mắt Thịnh Lâm Hàm không muốn xa rời khiến cho anh say mê, từ lúc anh 18 tuổi nhìn thấy đôi mắt sáng như ngọc này, có lẽ linh hồn của anh đã thuộc về Thịnh Lâm Hàm.

“Tiểu Hàm, tại sao em lại kết hôn trễ như vậy, nếu em kết hôn sớm một chút thì chúng ta đã có thể cùng nhau tổ chức đám cưới, em xem bây giờ chị còn không làm dâu phụ nổi.” Bụng Dương Ái Viện đã 3 tháng, đứng ở hôn lễ Thịnh Lâm Hàm co chân nhảy, cũng không lo lắng đứa trẻ sẽ bị rơi ra, Thượng Trác Đằng bên cạnh khẩn trương kéo cô.

“Thật ra thì không muộn, em cảm thấy cũng rất sớm.” Dương Ái Viện còn chưa kịp ứng phó ép hỏi tình hình của bọn họ thì bây giờ họ đã kết hôn khiến cô rất kinh ngạc.

Thật không rõ cùng là phụ nữ có thai, chẳng lẽ chỉ kém một tháng, sức lực lại kém nhiều như vậy sao? Hai tháng bụng còn chưa rõ, vậy mà bụng Viện Viện ba tháng đã rất to rồi.

Nhìn Viện Viện vui vẻ như cũ vẫn làm cho người ta không bớt lo lắng, không nghĩ tới cô ấy còn làm mẹ sớm hơn cô nữa, con của hai cô lại có thể làm thanh mai trúc mã.

Lương Cảnh Hiên cảm thấy Thịnh Lâm Hàm mặc áo cưới đặc biệt rất đẹp, bụng cũng dần to do mang thai con của mình. Nguyện vọng một thời khao khát của mình rốt cuộc đã thực hiện, bà xã của anh, con của anh, anh không kìm lòng được hôn lên đôi môi thoa son, cẩn thận để không làm trôi lớp trang điểm của cô dâu.

Thượng Trác Đằng ở một bên nhìn huýt sáo, ôm lấy bà xã của mình trao một nụ hôn nóng bỏng, giành lấy danh tiếng của chú rể.

Tình nhân trong mắt chỉ có nhau, dù trốn tránh thế nào, cuối cùng hai người cũng sẽ bị ràng buộc mà đi cùng nhau cả đời.

“Thằng nhóc chết tiệt, sao con cứ khóc mãi thế? Tiểu tổ tông của ba sao vậy?” Thịnh Lâm Hàm đã sinh con trai buồn cười nhìn Lương Cảnh Hiên đang dỗ dành. Mặc dù nói Lương Cảnh Hiên 34 tuổi làm cha hơi trễ, nhưng độ tuổi 25 của cô lại vừa thích hợp làm mẹ. Đứa bé này có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn với nhà họ Lương, số lần người làm mẹ như cô có thể ôm bé con chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Chương 20

“Thằng nhóc chết tiệt trong miệng anh là con trai anh đó, họ Lương tên Thừa Kê, là bé heo con, ôm lại đây cho em nhìn một chút, có phải thằng bé không muốn uống sữa?”

“Thừa Kê, ngoan, đừng khóc, mẹ cho con bú sữa mẹ nhé.” Vén áo lên, đầu vú đã ướt sữa trào ra ngoài. Bởi vì mang thai nên ngực Thịnh Lâm Hàm cũng tăng kích cỡ, người đàn ông bị cấm dục gần 4 tháng, mỗi lần thấy cảnh này rõ ràng biểu hiện anh cũng rất đói khát, anh cũng cần sữa mẹ.

“Tên nhóc chết tiệt, nếu không phải thấy nó còn nhỏ, anh thật sự muốn đánh nát mông nó, dám hút nứt đầu vú của em.” Lương Cảnh Hiên bất đắc dĩ nhìn trẻ nhỏ bú sữa thiêu thiêu ngủ, trong miệng còn ngậm vú mà dám ngủ.

“Không thể trách thằng bé, con nít là như vậy, uống xong sẽ buồn ngủ.” Nhìn con trai không muốn uống nữa, Thịnh Lâm Hàm đứng dậy đặt con trai trong nôi. Bé con này, ban ngày ngủ, buổi tối liền bắt đầu giày vò người khác, giống như cơ thể bé con quen với giờ giấc sinh hoạt ở Mỹ vậy, đảo lộn sáng tối.

“Tên nhóc thối chết tiệt.” Cuối cùng Lương Cảnh Hiên kiểm tra tã dưới mông của bé con, nhìn xem có tiểu tiện đi nặng không, tránh cho chút nữa lại tỉnh ngủ khóc, chuyện tốt của anh và bà xã cũng sẽ bị nó ảnh hưởng.

Thịnh Lâm Hàm đang chuẩn bị cài vạt áo lại, Lương Cảnh Hiên cắn đầu vú căng ra, vật to lớn dâng trào cách quần chỉa vào nơi phái nữ mềm mại.

“Bà xã, anh muốn em.” Sau khi Thịnh Lâm Hàm sinh xong chú ý giữ dáng, trừ bộ ngực trở nên to lớn, da dẻ cũng nhờ ăn uống bồi bổ nên càng đẹp ra, ngực sữa trắng, thân thể mềm mại cùng thân thể phái nam ngăm đen rắn chắc quấn quýt cùng một chỗ, từng bước từng bước đạt tới cao trào.

Rên rỉ khó nhịn đánh thức con trai vừa mới ngủ, hai vợ chồng đang trong trạng thái hòa hợp gắn bó không thể ngừng lại được, hoàn toàn không rảnh bận tâm con trai. Lương Cảnh Hiên không khỏi ngửa mặt lên trời thầm hỏi, tại sao mỗi một lần đang tốt đẹp hưởng thụ cuối cùng cũng sẽ kèm theo tiếng khóc con nít vang dội lên lầu? Không giải quyết thằng bé xong thật sự là khó tiêu mối hận trong lòng.

“Anh trai, mau tới ôm cháu trai của anh.”

Vai vế hỗn loạn có gì quan trọng chứ? Chỉ cần hai người yêu nhau là tốt rồi.

-- Toàn văn hoàn --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.