Ông Chú Nhỏ Của Tôi

Chương 2: Chương 2




Chú Lương nói mình không phải con trai duy nhất lại có một em trai, cha mất sớm, không có áp lực nối dõi tông đường. Thời gian 1 năm không dài cũng không ngắn, có thể khiến cho mẹ Thịnh một lần nữa lại tiếp nhận một đoạn cảm tình, cũng để cho Thịnh Lâm Hàm chấp nhận Lương Cảnh Phong.

Lương Cảnh Hiên suy nghĩ không sai, sự có mặt của Thịnh Tịnh Hà mang đến hương vị nữ tính trong gia đình rất hòa hợp, sinh hoạt bình thường mà đơn giản, khiến cho Lương Cảnh Hiên cảm thấy được như vậy dù có bốn người cũng không sao.

Ý nghĩ này cực kỳ đơn thuần, anh căn bản không nghĩ tới thật sự có một ngày, tình hình sinh hoạt bốn người bọn họ là tình huống thế này.

”Tiểu Hàm, đem cơm hộp đến công ty cho chú đi.” Lời mẹ nói khiến Thịnh Lâm Hàm đang ôn bài đặt sách xuống, đi đến phòng bếp, lấy hộp cơm bento, xuống lầu chui vào xe ô tô.

”Tiểu Hàm, cưng đã đến rồi, có thể cho bọn này mấy phần không, mọi người thấy cực kỳ ghen tỵ với anh Lương đó.”

Tiểu Văn – người quản lý nhìn Thịnh Lâm Hàm đến đây tìm Lương Cảnh Hiên.

”Đi đi đi, Tiểu Văn, đừng có cướp miếng ăn với tôi.” Lương Cảnh Hiên đi ra khỏi văn phòng, nhìn Thịnh Lâm Hàm 15 tuổi đã bắt đầu dậy thì đi về phía mình.

”Anh Lương, cho dù chúng tôi muốn cướp cơm với anh thì cũng không thắng được anh.” Tiểu Văn cười hì hì rồi đi mất.

Lương Cảnh Hiên không khỏi đánh giá cháu gái của mình, thật ra bọn họ chỉ kém nhau 9 tuổi, nhưng vai vế lớn hơn một chút cũng cảm giác cách biệt quá nhiều.

Nhìn ra được kích cỡ ngực 32B, chiều cao 1m55, về sau còn có thể cao thêm, cân nặng ước chừng 40~43, hơi gầy một chút nhưng cơ bắp vẫn rất rắn chắc, trên mặt có mấy nốt rỗ xuất hiện, trước mắt không có gì khác biệt với một học sinh trung học, ngẫm lại bộ dạng chính mình hồi sơ trung, cũng đã quên mất rồi.

Thịnh Lâm Hàm có chút mệt mỏi vươn tay ra đưa hộp đựng cơm, Lương Cảnh Hiên vẫn đang mải mê suy nghĩ, cô đành phải lên tiếng gọi anh,“Chú nhỏ, tỉnh lại.” Đưa xong hộp đựng cơm cô cũng phải đi về rồi.

Lúc này Lương Cảnh Hiên mới phản ứng kịp dường như anh lại mắc bệnh nghề nghiệp, nhìn thấy người ta đã suy xét thân thể một hồi liệu điều kiện có thích hợp vào công ty không, đúng là lý do liều lĩnh, nhờ vậy anh mới có thể nhanh chóng đứng vững chức vụ quản lý trong công ty.

Lương Cảnh Hiên lộ ra nụ cười ôn hòa, “Tiểu Hàm đã thành người lớn rồi.” Đó là bởi vì thời gian chú ở trong nhà quá ít, cho nên mỗi một lần vừa về đến đều cảm thấy được người ta lớn rất nhanh. Thịnh Lâm Hàm thầm giải thích trong lòng.

”Nhưng mà trong lòng chú, con vẫn là cô bé 9 tuổi đi sau lưng chị Tịnh Hà.” Tiếp nhận hộp đựng cơm nói lời cảm ơn.

Lương Cảnh Hiên không thể không cảm ơn chị dâu vì lo cho sức khỏe của mình mà chuẩn bị cơm, anh trai càng được hưởng phúc, mỗi ngày đều có thể ăn, còn anh chỉ có lúc ở trong nước, đi làm cố định trong công ty đến giữa trưa mới có thể ngẫu nhiên hưởng thụ cơm trưa chị dâu chuẩn bị cho mình một phen.

Thịnh Lâm Hàm nhìn Lương Cảnh Hiên nhai kỹ nuốt chậm ăn xong bữa trưa, lỗ mũi anh rất cao, môi rất dày, ánh mắt luôn là cười híp mắt, trên thực tế nhìn như người vô hại thật sự không thể biết anh đang suy nghĩ gì.

Luôn có rất nhiều cách thức ứng phó khác nhau với người khác, dù là cấp trên trong công ty, đồng nghiệp, minh tinh hay dân chúng, cũng có thể làm cho bọn họ ngoan ngoãn phục tùng, lòng của cô không phải cũng bị anh lặng lẽ thuyết phục sao?

Nhưng mà tình cảm này chỉ có thể một mực giấu ở đáy lòng, anh là chú trên danh nghĩa của cô, lại chênh lệch nhau 9 tuổi, khiến cho cô có chút chùn bước với đoạn tình cảm này rằng hai người là không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.