Edit: Tiêu
Beta: Tuyết
Hai ngày trước đột nhiên có tin báo khẩn cấp sẽ có tuyết rơi.
Đã âm u nhiều ngày mà trời vẫn chưa sáng sủa, theo dự báo thời tiết đưa tin thì hai đến ba ngày nữa sẽ có mưa tuyết to vừa hoặc nhỏ, nhưng đã một tuần trôi qua, ngay cả bóng dáng một bông tuyết cũng không thấy.
Trời vừa tờ mờ sáng, Trác Kiệt đã lên đường đến cửa hàng, thật bất ngờ hôm nay không lạnh lắm, chỉ có cảm giác hơi ẩm ướt một chút thôi. Kéo tấm cửa cuốn lạnh như băng lên, Trác Kiệt hà hơi vào lòng bàn tay mình, bước vào tiệm hoa. Trong cửa hàng rất ấm, mặc dù có máy sưởi, nhưng Trác Kiệt vẫn trang bị thêm một chiếc điều hoà nhiệt độ. Bởi vì trong tiệm có rất nhiều hoa không thể bị nhiễm lạnh. Không nên vì lợi ích nhỏ mà tạo thành tổn thất lớn, điểm này Trác Kiệt hiểu rất rõ.
Sau khi lau chùi quét dọn xong, Trác Kiệt vẫn đang tự hỏi giờ là lúc nào rồi mà trời còn tối như vậy, bỗng ngẩng đầu, liền phát hiện ngoài cửa sổ những bông tuyết lớn nhỏ đang trôi nổi hùng hồn. Mở cửa, bông tuyết nhẹ nhàng bay vào phả lên mặt cậu, mặc dù hơi lạnh nhưng vẫn rất thoải mái, Trác Kiệt hít một hơi sâu, tuyết đã rơi, cũng khiến lòng người càng thêm tĩnh mịch.
Nhưng chưa được bao lâu, Trác Kiệt liền phát hiện có gì đó không đúng. Tuyết thực sự quá lớn và tích tụ dày đặc, những bông tuyết giận dữ kia như muốn bao trùm toàn bộ thế giới trong thời gian ngắn nhất.
Trên cây, trên nóc nhà, trên bụi hoa ven đường, trên ô tô, trong chớp mắt tuyết đã tràn lan rồi phủ kín một diện tích lớn, nhưng nếu ngắm nhìn từ xa sẽ thấy quang cảnh nơi đây như chốn thần tiên, thật tuyệt đẹp.
Chỉ là lúc này trái tim Trác Kiệt lại như rơi xuống vực thẳm, ngày hôm qua vừa nhận một số lượng đơn hàng lớn, hôm nay phải giao cho một khách hàng quan trọng, hoa cũng đã chuẩn bị xong, nhưng loại thời tiết này, chuyển lên xe kiểu gì đây, còn lái xe thế nào nữa chứ?
Thường thường lái xe luôn rất cẩn thận, nhưng loại thời tiết này phải làm sao bây giờ? Khách hàng đã gọi điện thúc giục mấy lần, Trác Kiệt cũng phải giải thích với người ta hồi lâu, cuối cùng đối phương phóng khoáng cho cậu thêm chút thời gian, bảo tối nay cậu phải đưa đến.
Trác Kiệt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng tràn đầy khẩn cầu mưa tuyết có thể ngừng rơi được không, thế nhưng trời vẫn chưa quang đãng, lại sắp tối, tuyết mới tạnh dần, tiết trời lại lạnh lên, trông thấy mặt đường đóng băng, có rất nhiều xe đã chuẩn bị *dây xích chống trượt.
Trác Kiệt nghiến răng, lái xe ra khỏi gara, rồi bắt đầu chuyển hoa lên trên xe. Một chậu hai chậu ba chậu bốn chậu… Cuối cùng chỉ còn một chậu và cũng là chậu lớn nhất, thật sự có hơi quá sức, Trác Kiệt khởi động thân mình rồi bắt đầu bê chậu hoa lên.
“Thôi xong!” Trong lòng Trác Kiệt cả kinh, không biết có phải dùng quá sức nên thắt lưng bị co rút hay không, và thế là chút sức lực nhỏ cũng không sử dụng được nữa, đang đứng trên bậc thang phủ đầy tuyết chợt lảo đảo một cái.
“Toi rồi toi rồi!” Chận cũng bị trật, xem ra có là thần tiên tái thế cũng khó giúp được!” Trác Kiệt không biết mình sẽ ra sao, quan trọng là trên tay đang bê một chậu cây cảnh lớn đó ah!
Một đôi tay đỡ Trác Kiệt vào thời điểm cậu cần nhất.
Thân mình ngã ập vào một người, ngay sau đó người nọ đưa tay tiếp nhận chậu hoa có trọng lượng không nhẹ kia, thấy Trác Kiệt đứng vững vàng rồi mới bước đến trước xe, đặt chậu hoa lên.
Trác Kiệt nhìn bóng dáng người nọ, không khỏi cảm khái ‘Đúng là người tốt ah! tâm địa tốt! Kỹ năng cũng tốt!’
Người kia quay trở lại, trên thân khoác một chiếc áo lông màu lam, mũ len màu đen, còn đeo một chiếc khẩu trang cỡ lớn, chắc nguyên nhân là do thời tiết hôm nay rất lạnh chăng.
Trác Kiệt hướng về phía vừa nọ, “Cảm ơn! Cảm ơn! Thật sự rất cảm ơn anh!”
“Còn gì nữa không?” Người nọ mở miệng hỏi.
“Hả?” Trác Kiệt sửng sốt một lúc, “À, hết rồi, cảm ơn anh!”
“Không cần phải vậy!” Người nọ dừng một lúc, ngón tay gõ gõ lên tờ thông báo tuyển dụng được dính trên cửa kính, “Còn nhận người chứ?”
Trác Kiệt lại sửng sốt, chẳng lẽ vì cơn hoảng loạn ban nãy đã làm đầu óc mình bị rối loạn? Mà sao hôm nay mình lại phản ứng chậm thế nhỉ! “Đúng vậy, còn chứ, anh? Muốn nhận làm?”
“Không được sao?” Người nọ chăm chú quan sát Trác Kiệt từ trên xuống dưới, “Tôi nghĩ với tình trạng hiện tại của anh là phải thuê người chứ!”
Trác Kiệt ngượng ngùng mỉm cười, “Vậy được rồi, thử vệc ba ngày, nếu có vấn đề gì thì …”
Không đợi Trác Kiệt nói hết câu, người nọ đã dìu Trác Kiệt lên xe, “Chìa khoá đâu, chẳng phải anh muốn đi giao hàng sao, không chừng anh cũng không lái được xe, chỉ đường là được rồi.”
Trác Kiệt mừng thầm trong lòng, không tồi không tồi, hẳn là có năng lực đây.
Thẳn đến lúc giao xong hàng, Trác Kiệt trở về quán, nhẹ nhõm mà ngồi xuống chiếc ghê dựa quen thuộc, mớt sực nhớ là chưa nhìn thấy rõ mặt người đang đứng đối diện mình.
“Trong phòng ấm mà, không cần bịt kín như vậy chứ?”
Người kia từ từ tháo mũ xuống, chậm rãi cởi khẩu trang, khuôn mặt hắn dần lộ ra.
Trác Kiệt vô cùng kinh ngạc: “Triệu Hải Dương.”
Gần đây tâm tình Trác Kiệt có thể nói là buồn rầu vui mừng lẫn lộn.
Buồn chính là, cái thắt lưng lão hoá này, cả đôi chân này nữa, từ sự việc xảy ra hôm trước là hiểu rõ, mỗi ngày chỉ có thể ngồi trước quầy khiến cậu thổn thức không thôi.
Vui chính là, Triệu Hải Dương là một công nhân nha, thuê hắn chắc phải rất đáng giá, sai làm gì thì làm cái đó, không ngại phiền hà, chịu được mệt ngọc, chỉ đông tuyệt đối không dám sang tây.
Nghĩ đến đây, Trác Kiệt không kìm chế được liền cười rộ lên.
“Làm sao vậy?” Triệu Hải Dương đứng bên cạnh vội vàng ngừng động tác trong tay, nhìn ông chủ mới sáng sớm lại ngồi một chỗ còn cười ngây ngây ngô ngô.
“Này, hỏi anh đó!” Triệu Hải Dương thuận tay nhặt lên một cành cây khô vừa mới cắt rụng, ném về phía Trác Kiệt.
“Làm gì thế?!” Trác Kiệt đang suy nghĩ lại bị cắt ngang, vô cùng khó chịu mà ném trả lại cành khô, “Mau mau quét sạch sẽ, trông cửa tiệm bừa bãi thế này, dưới đất đầy cành lá, mà cậu cũng muốn để tôi nhàn hạ đúng chứ, cho nên coi chừng đó, cẩn thận buổi trưa không cho cậu ăn cơm!”
“Ha ha!” Triệu Hải Dương thấy vẻ mặt Trác Kiệt còn chưa lấy lại tinh thần, nhưng đã nhanh mồm nhanh miệng đáp trả, không khỏi cảm thấy buồn cười, “Vâng, xin tuân lệnh ông chủ!”
Trác Kiệt chau mày, “Chẳng phải đã bảo không cho phép gọi ông chủ sao?”
“Xin ngài đừng tức giận! Lần sau sẽ không như vậy nữa, tôi còn sợ buổi trưa không có cơm ăn nha!” Triệu Hải Dương dừng một lúc, lại cười nói, “Có điều, hình như dạo này vẫn là tôi đi mua cơm trưa bồi dưỡng cho ngài nha!”
“Vậy sao?” Trác Kiệt sửng sốt, ngay sau đó lại nở nụ cười. “Hì hì, không nói chuyện này nữa, tôi hỏi cậu, Triệu Hải Dương, vì sao cậu lại tới giúp tôi?”
“Ah…Đúng lúc tôi đi ngang qua thôi mà.”
“Trùng hợp thế nhỉ?”
“Ah…Thường xuyên đi qua nơi này, thấy anh lúc ấy vẫn đang thiếu người!”
“Thường xuyên?”
“Ah…Nhìn thấy thông báo tuyển dụng của anh…
“Chú ý đến tôi nhiều quá ha?”
“Ah…Không có…Không có…”
“Ah… Đúng lúc nhìn thấy anh bị trật chân mà!”
“Cái này nghe còn thật thật chút!”
“Anh… Rốt cuộc anh muốn hỏi cái gì?”
“Không có gì, tâm sự chút thôi! À mà trước đó, cậu làm công việc gì, vẫn là công nhân trang hoàng sao?”
Triệu Hải Dương cũng đã bình tĩnh đôi chút, chậm rãi nói: “Không có, vẫn nhàn rỗi mà!”
“Ha ha ha, cũng coi như tôi đây làm chuyện tốt, giải quyết vấn đề việc làm của một thanh niên ổn thoả ah!”
Triệu Hải Dương không nói gì thêm, chỉ trong lòng hắn mới biết, vì sao hắn không làm công việc đó nữa, vì sao lại xuất hiện ở gn trường đại học kia, vì sao lại thường xuyên đi qua cửa hàng bán hoa này, vì sao vẫn có thể nhìn thấy cái người bận bịu không ngừng qua lớp kính thuỷ tinh đó, vì sao tại giây phút người kia sắp té ngã, lại kìm nén không được mà giang tay ra.
Chỉ là, hắn biết mình không có dũng khí. Chẳng qua, Triệu Hải Dương không biết, vào giây phút hắn xoay người, nụ cười trên mặt Trác Kiệt biến mất, Triệu Hải Dương cũng không biết, sau bóng lưng hắn,Trác Kiệt đã âm thầm nói câu gì.
“Cái gì tôi cũng biết!”
Trác Kiệt im lặng dõi theo Triệu Hải Dương vừa xoay người, từ từ ngồi thẳng dậy, hỏi nhiều như thế, muốn chứng minh gì nữa đây, trong lòng cậu ta nghĩ gì mình đều hiểu được mà.
Chú giải:
*Dây xích chống trượt: