Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Chương 22: Chương 22: Bãi cát, ánh mặt trời, rơi Bikini




Trong phòng vệ sinh, Liêu Bắc Bắc giúp Niếp Niếp thay áo tắm trước, bạn nhỏ Niếp Niếp rất thích thú với áo phao khổng lồ, Liêu Bắc Bắc thấy cô bé vui vẻ có chút buồn cười.

Đối với cô gái bảo thủ như Liêu Bắc Bắc, không nghi ngờ gì nữa, bikini hở hang là vật có tính khiêu chiến rất lớn. Niếp Niếp thúc giục năm lần bảy lượt, lúc Liêu Bắc Bắc vẫn còn đấu tranh tư tưởng, Niếp Niếp đã chạy khỏi phòng vệ sinh, Liêu Bắc Bắc một tay giữ lấy Niếp Niếp, không nghĩ nhiều nữa, cở quần áo thay đồ tắm.

“Wow. Cô giáo Liêu thật trắng.” Niếp Niếp ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trước ngực, lại sờ sờ bắp đùi Liêu Bắc Bắc, che miệng cười, “Mịn màng, haha.”

Liêu Bắc Bắc nhũn vai cười một tiếng, ở ngang hông quấn thêm một cái khăn lụa mỏng, mặc dù khăn lụa cũng chỉ dài đến bắp đùi nhưng có thể che một chút cũng tốt, lại mặc thêm áo sơ mi, không phải vạn bất đắc dĩ, cô nhất định sẽ không cởi áo sơ mi ra.

Theo tiếng gọi ầm ĩ kinh thiên động địa, Niếp Niếp chạy về phía biển rộng, Liêu Bắc Bắc theo sát phía sau, nếu có phao cứu sinh thì thật là tốt.

Cô mới nghĩ như vậy, đã thấy Đường Diệp Trạch ngăn Niếp Niếp lại, ngồi xổm xuống, thắt một cái túi khí ở bên hông cho cô bé. Niếp Niếp tuy mới có bốn tuổi nhưng đã có thể nhận thức đẹp xấu, cô bé vừa hưởng thụ chú đẹp trai phục vụ, vừa báo đáp, vươn tay nhỏ ra giúp chú xinh đẹp vén tóc, sau đó nghiêm túc hỏi: “Chú ơi chú, là con xinh đẹp hơn hay cô giáo Liêu xinh đẹp hơn?”

Đường Diệp Trạch nhìn về phía Liêu Bắc Bắc, nhưng bởi vì vấn đề thị giác, đầu tiên nhìn thấy là một cặp chân thon dài, Đường Diệp Trạch hơi lúng túng, lập tức thu hồi ánh mắt, nói: “Đều đẹp”

“Hừ.” Niếp Niếp chu miệng, quay đầu gọi Liêu Bắc Bắc nhanh tới, Liêu Bắc Bắc cười chạy lên trước, Niếp Niếp ra hiệu cho cô cúi người xuống, sau đó nắm lấy tay Đường Diệp Trạch, đặt lên cánh tay nhỏ bé của mình, Đường Diệp Trạch không biết cô bé muốn làm gì, yên lặng chờ đợi, không ngờ tới, Niếp Niếp cầm một bàn tay khác của anh đặt lên… đùi Liêu Bắc Bắc…

“Hả..”

“A….” Liêu Bắc Bắc giật mình, ngã ngồi trên bãi cát.

Niếp Niếp nghi ngờ nháy mắt ấy cái, thật sự không hiểu nổi tại sao hai người lớn này lại đều giật mình như vậy, thậm chí lại là bộ dáng thật ngạc nhiên, thật ra bé chỉ muốn nói da của mình mịn màng hơn da của cô giáo Liêu thôi mà.

“Chú sờ được chưa, haha, mau nói người nào xinh đẹp hơn đi.”

Đường Diệp Trạch mất tự nhiên cười cười, chỉ Niếp Niếp.

Niếp Niếp chống nạnh cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Đường Diệp Trạch, thật giống như đang nói: thật tinh mắt.

Liêu Bắc Bắc vỗ vỗ ngực, còn chưa kịp nói gì, Niếp Niếp lại chạy như điên về phía biển, Liêu Bắc Bắc kinh hô một tiếng, Đường Diệp Trạch kịp thời kéo cô dậy, Liêu Bắc Bắc gật đầu cảm ơn, vội vã đuổi theo cô bé nghịch ngợm.

Đường Diệp Trạch sợ Liêu Bắc Bắc không ứng phó được, chăm chú nhìn bóng lưng cô đuổi cháu chạy của hai người, đợi Bắc Bắc đuổi kịp đứa nhỏ, anh mới yên tâm, cúi đầu vén quần ngồi xuống, lại mở lòng bàn tay ra nhìn một chút, mím môi cười.

Chẳng qua là anh hơi ngoài ý muốn, bởi vóc người Liêu Bắc Bắc giấu diếm đúng là rất tốt.

Đường Diệp Trạch ngồi xếp bằng, nhìn không chớp mắt nhìn hình ảnh chơi đùa trên bở biển, bốc một nắm cát mịn, cát theo khe ngón tay chảy xuống, lộ ra một con ốc mượn hồn lớn bằng ngón cái bò loạn trong lòng bàn tay anh, Đường Diệp Trạch tươi cười, nâng cao lòng bàn tay, nhìn ốc mượn hồn bay xuống, đồng thời nghe tiếng trẻ con cười…Nếu như hai người đang đuổi bắt ở bờ biển, một người là con của anh, một người là vợ của anh, như vậy đời này của anh sẽ cảm thấy rất thỏa mãn.

Nước biển thấm ướt áo sơ mi của Liêu Bắc Bắc, đường cong hầu như lộ hẳn ra, cô vừa nhìn chằm chằm Niếp Niếp, vừa lén nhìn về phía Đường Diệp Trạch, rất sợ anh đang nhìn mình chăm chú.

May là Đường Diệp Trạch không nhìn cô nhưng hành động lại còn kỳ quái hơn so với nhìn cô là – đào hố cát.

Niếp Niếp giơ tay múa chân chơi đùa ở vùng nước cạn, một con sóng nhỏ đánh tới, Niếp Niếp trôi theo dòng nước, cười khanh khách không ngừng. Liêu Bắc Bắc đứng cạnh cô bé, dùng hai chân làm giảm sức nước.

“Cô giáo Liêu, cô cũng tới bơi đi, rất vui a..” Niếp Niếp té nước về phía Liêu Bắc Bắc, Liêu Bắc Bắc đáp một tiếng, ngồi xuống chơi với bé, che mặt tránh né, lộ ra một bộ dáng rất bối rối.

Niếp Niếp thấy Liêu Bắc Bắc sợ thì càng hứng thú, lập tức sửa thành hành động dùng hai tay vốc nước té lên cô, Liêu Bắc Bắc cảm thấy sóng biển càng ngày càng lớn cho nên đứng lên chạy trốn, cố gắng đưa cô bé ra khỏi biển, tất nhiên Niếp Niếp trúng kế, vừa đuổi vừa cười, tùm một tiếng, ngã lăn xuống đất.

Liêu Bắc Bắc nghe thấy, dừng chân xoay lại, chỉ thấy cô bé giống như bạch tuộc ngã trên mặt đất, bằng kinh nghiệm của mình, biết là cô bé đang đùa, bởi vì hai tay của bé còn đang nắm chạt cát, cho nên cô cố ý hét lên một tiếng, thong thả đi tới, vừa chuẩn bị ôm Niếp Niếp, Niếp Niếp lập tức mở to hai mắt, cười haha, vung hai tay đầy cát lên, lại theo bản năng nắm lấy quai áo bikini của Liêu Bắc Bắc, Liêu Bắc Bắc vội vàng đưa tay ra giữ, sóng biển cũng rất không nể mặt mà kéo tới, cuốn trôi khối vải nho nhỏ màu xanh biếc đi…

Liêu Bắc Bắc ôm thật chặt cô bé che ở trước ngực, con mắt đăm đăm, hóa đá trong nháy mắt.

Niếp Niếp bị Liêu Bắc Bắc ôm, có chút khó thở, bé theo ánh mắt của Liêu Bắc Bắc nhìn về phía mặt biển bao la, lại cúi đầu nhìn bộ ngực của Liêu Bắc Bắc, mở to mắt, hô to cầu cứu: “Chú ơi. Mảnh áo nhỏ của cô giáo Liêu bị cuốn trôi đi rồi ~~ ô ô…”

Liêu Bắc Bắc che cái miệng nhỏ của Niếp Niếp, nhưng không kịp nữa rồi, bởi cô đã nghe thấy tiếng bước chân, Đường Diệp Trạch đang chạy về phía này.

“Đừng tới đây.” Liêu Bắc Bắc hướng về phía biển rộng hô to một tiếng.

Đường Diệp Trạch chạy chậm lại, cách xa nhau ba thước, anh có thể nhìn thấy rõ áo sơ mi Liêu Bắc Bắc ướt đẫm, trắng tinh, quả nhiên không có bất kì “vật trang sức” nào.

Cho nên, Đường Diệp Trạch cởi áo sơ mi: “Bắc Bắc, đừng khẩn trường, trước để cô bé xuống đã, sau đó để bé lấy sơ mi qua cho cô.”

Liêu Bắc Bắc vừa thẹn vừa vội, nhưng bên ngoài hoang vu, vắng vẻ cũng chỉ có thể nhờ Đường Diệp Trạch giúp. Cô lau khóe mắt, dịu dàng nói với Niếp Niếp: “Con đến chỗ chú lấy giúp cô giáo đi.”

Niếp Niếp thấy hốc mắt Liêu Bắc Bắc hồng hồng, nắm chặt tay, gật đầu quả quyết.

Liêu Bắc Bắc hít mũi, một tay che ngực, khẽ khom lưng đặt Niếp Niếp xuống, Niếp Niếp rất hiểu chuyện, nghe lời cô chạy về phía Đường Diệp Trạch, tầm mắt dừng lại ở cơ ngực rắn chắc của Đường Diệp Trạch một giây đồng hồ, lập tức nhớ tới trách nhiệm mình phải gánh vác, nhận lấy áo sơ mi to tướng, chạy về phía Liêu Bắc Bắc.

“Cô giáo con tới cứu cô…” Tùm một tiếng, kết quả có thể tưởng tượng được.

Đường Diệp Trạch nhìn về phía Niếp Niếp đáng cố gắng bò dậy từ chỗ biển cạn cùng với cái áo sơ mi hoàn toàn ướt đẫm, hết nói nổi.

Liêu Bắc Bắc hơi nghiêng đầu, dư quang có thể nhìn thấy động tĩnh của Niếp Niếp, mắt thấy một trận sóng lớn sắp đánh tới, Liêu Bắc Bắc lo lắng nói: “Niếp Niếp là một cô bé dũng cảm, nhất định có thể tự mình đứng dậy, cố gắng lên, cố gắng lên.”

“Dạ.” Niếp Niếp xoa xóa mũi, nhưng áo sơ mi ướt rất nặng, bé lại không dám buông tay, chỉ có thế hết sức ngọ nguậy.

Sóng lớn nhanh chóng đánh tới bắp chân của Liêu Bắc Bắc, nếu như không phải đã sớm chuẩn bị, cô đã bị ngã ngửa ra rồi, sóng biển lớn như vậy khẳng định là trẻ con không chịu được, cho nên một tay che ngực, chạy về phía cô bé… Đồng thời, Đường Diệp Trạch cũng không suy nghĩ nhiều nữa, cùng mục đích, vội vàng chạy lên ôm lấy cô nhóc.

Anh nhanh nhẹn ôm lấy Niếp Niếp, một cánh tay khác thì kéo bả vai Liêu Bắc Bắc, dùng lồng ngực che, giúp cô không bị lộ cảnh xuân ra ngoài.

Liêu Bắc Bắc hai tay giơ lên, ôm chặt ngực, nhưng thật khó mà, da thịt của cô chỉ cách một cái áo sơ mi ướt nhẹt chạm vào da thịt lõa lồ của Đường Diệp Trạch, cô không biết phải làm sao, lại không dám tách khỏi anh, nếu không nhỡ đâu anh nhìn thấy gì đó, Liêu Bắc Bắc lúng túng muốn nhảy xuống biển.

Đường Diệp Trạch cảm thấy thân thể của cô cứng ngắc, anh chăm chú nhìn sóng đánh, trước tiên nói với Niếp Niếp: “Chú thả con xuống, con chạy về phía bờ cát đằng kia, chạy đến xe, nếu như ngoan, buổi tối chú mời con ăn bánh ngọt. Có được không?”

“Dạ, Niếp Niếp muốn ăn bánh dâu tây ngọt.” Niếp Niếp tràn đầy tự tin, việc này quá đơn giản.

Đường Diệp Trạch cười cười, lúc nước rút đi thì đặt cô bé xuống, Niếp Niếp như một con ngựa nhỏ, chạy như bay.

Đường Diệp Trạch thấy cô bé an toàn, khẽ cong người ôm Bắc Bắc vào ngực, lòng bàn tay hơi dùng sức, ôm chặt sống lưng của cô, mặc dù cô không ôm cổ của anh cũng có thể giữ thằng bằng, tiện đà bước về phía trước.

Thân thể Liêu Bắc Bắc cứng ngắc, chôn đầu trong vai của anh, đầu óc trống rỗng.

“Có phải anh đã nhìn thấy gì không…”

“…”

“Không trả lời chính là đã thấy sao?” Liêu Bắc Bắc run run hỏi.

“…”

“Tôi không muốn sống, hu hu…”

Đường Diệp Trạch dừng bước một chút, nhìn thẳng phía trước nói: “Không thấy.”

“Thật không?”

“Thật.”

Liêu Bắc Bắc thở phào nhẹ nhõm.

Đường Diệp Trạch mím môi, dời tầm mắt, không nhìn thấy rõ nhưng là cảm nhận được.

Liêu Bắc Bắc rúc vào ngực anh, ổn định tâm tình, sau đó ngẩng đầu nói, “Cảm ơn.”

Đường Diệp Trạch mất tự nhiên cười cười. Bị thẹn a.



Giờ khắc này, phong độ thân sĩ của Đường Diệp Trạch khiến cho Liêu Bắc Bắc phục, cô tin chắc rằng Đường Diệp Trạch là một vị chính nhân quân tử hoàn hảo vô khuyết.

“Tôi muốn hỏi anh một vấn đề.”

“Ừ.”

“Anh có cất giấu đĩa phim đen không?”

“…”

“Có à?” Liêu Bắc Bắc hơi hơi thất vọng.

Đường Diệp Trạch trầm lặng. Hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Với tình huống trước mắt này, em hỏi tôi vấn đề này là hợp sao?”

“Anh là người bạn khác phái duy nhất của tôi, nếu không trả lời, tôi chỉ có thể tự tìm đáp án.”

“Không có chuyện đó.” Đường Diệp Trạch trả lời chắc chắn.

Tại sao phải giấu đĩa phim đen? Khắp nơi đều là internet, hơn nữa anh cũng không có thời gian xem mấy cái video thượng vàng hạ cám đó.

Liêu Bắc Bắc cô đơn rũ mắt xuống, đáp án này là bên trong dự liệu của cô, nhưng lại nghĩ đến hộp đĩa của Phan Hiểu Bác, tâm tình có chút khổ sở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.