Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Chương 17: Chương 17: Có tiền quyên tiền, không có tiền quyên ông chủ.




“Đường Diệp Trạch? Tiểu Trạch. . . . . .” Phạm Phỉ nhanh chóng hô ngừng xe, thật ra thì cô không cần hoài nghi, bởi vì khí chất vốn xuất chúng của Đường Diệp Trạch, cho dù nơi này là thị trấn nhỏ cổ xưa nhưng đôi mắt của nam nhân này tuyệt đối vẫn sáng.

Đường Diệp Trạch nghe thấy tiếng nhìn lại, đợi sau khi nhìn thấy rõ người đã chạy đến phía sau anh, anh gở kính râm xuống, chỉ đi ba bước, nương theo một trận mùi thơm ngào ngạt, Phạm Phỉ ôm lấy người trước mặt, liền ôm cổ của anh.

“Ha ha, anh không phải đang ngạc nhiên vì sao em lại mau chóng đến Vạn Điệp Thành này có phải không?” Phạm Phỉ ôm chặt Đường Diệp Trạch, như con mèo nhỏ chà chà lên ngực của anh.

“Đúng vậy, em ngồi cái gì tới đây?” Đường Diệp Trạch đúng là đang suy tư cái vấn đề này, xe lửa ở đây không phổ biến, máy bay càng không có, cho dù tốc độ có mau hơn nữa thì cũng phải mất thời gian một ngày rưỡi chứ.

Phạm Phỉ buông Đường Diệp Trạch ra, vén lên mái tóc đang xỏa tung, ra vẻ thần bí nói: “Ai nha, ông chủ lớn làm sao có thể quan tâm đến sinh kế của một nhân viên nhỏ được chứ, được rồi được rồi, không trách anh. . . . . .”

Đường Diệp Trạch nghe thấy không hiểu ra sao, cho đến khi Phạm Phỉ lấy ra thư mời từ trong tay của “Địa ốc Đường thị”, anh không khỏi cười cười: “Thật xin lỗi, đã quên mất em là người phụ giúp thiết kế nội thất. Nếu trước đó em cho anh biết trước, bằng thực lực của em thì không cần thiết tham gia phỏng vấn.”

“Vậy không được, em muốn dùng thực lực của chính mình nhận được phần công việc này, bất quá, Đường thị kiểm tra thật đúng là nghiêm khắc a, em thiếu chút nữa đã bị đánh rớt rồi.” Phạm Phỉ cong miệng lên.

Đường Diệp Trạch cười trừ, đồng thời, đối với hành động của cô cũng không cảm thấy kinh ngạc mấy, bởi vì Phạm Phỉ vừa yêu thích mạo hiểm vừa tôn trọng chủ trương tự do là một cô gái hoạt bát, mặc dù hiện tại cô nói cho anh biết, cô đang thám hiểm ở Nam Cực, anh cũng sẽ không khiếp sợ. Dĩ nhiên, nếu như Phạm Phỉ sẳn lòng gia nhập Đại tập thể Đường thị này, đem sự sáng tạo phong phú của cô dung nạp vào bên trong, anh tự nhiên là cầu cũng không được.

Đường Diệp Trạch nhận lấy hành lý trong tay của cô, thuận miệng hỏi: “Người nào phỏng vấn em?”

“Không rõ lắm, em nhìn thấy cột điền tên quản lý. . . . . . Kane. Anh biết người đàn ông này sao? Lớn lên rất phong nhã, chẳng qua quá nghiêm túc.” Phạm Phỉ không thèm đếm xỉa tới.

Sau khi nghe xong, Đường Diệp Trạch chậm rãi dừng chân lại, nói: “Em không bị người này đánh rớt coi như là may mắn rồi, người phỏng vấn em chính là anh cả của anh – Đường Diệp Hoa. Anh ấy là một người lãnh đạo vô cùng nghiêm khắc.”

“. . . . . .” Phạm Phỉ không biết là do nghe được cái tên “Đường Diệp Hoa” này hơi lộ vẻ kinh ngạc, hay là thói quen động tác thân mật cùng với bạn tốt, cô thuận thế liền khoát tay của Đường Diệp Trạch, vừa muốn mở miệng, chỉ nghe phía sau truyền đến một âm thanh kêu gọi kéo dài ở phía sau.

“Ông chủ Đường Diệp Trạch, anh muốn đi đâu?” Liêu Bắc Bắc nhìn chằm chằm bọn họ một lát, ai nha, dưới ban ngày ban mặt, rõ ràng lại kéo kéo, Đường Diệp Trạch quá đáng hơn, thế nhưng nhìn thấy mỹ nữ gợi cảm lại đem cô quên mất không còn một mống rồi, ô ô, cô là {người trong suốt} sao? Thân là tri kỷ của anh thì anh cũng nên giới thiệu một chút chứ.

Đường Diệp Trạch cùng Phạm Phỉ cùng nhau nhìn lại, Phạm Phỉ lại cùng Liêu Bắc Bắc bốn mắt nhìn nhau, cô nháy mắt nhìn về phía Đường Diệp Trạch, cười hỏi: “Bọn anh. . . . . . Không đúng, là nhân viên trong công ty chúng ta sao?”

Đường Diệp Trạch giống như hài tử đang tức giận còn chưa nói, trước mắt, anh rất không muốn phản ứng lại với Liêu Bắc Bắc, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cô lại cùng đàn ông ở bên kia đường tình chàng ý thiếp, hơn nữa còn là do cô chủ động nữa.

Liêu Bắc Bắc nhìn ra tâm tình có chút mâu thuẫn của anh, bất quá chuyện kia, trước tiên nên đưa ra lý do.

Phan Hiểu Bác thì tại một bên chỉ huy nhân viên của công ty mở tiệc dán quảng cáo, tận lực giúp đỡ Liêu Bắc Bắc tổ chức một cách hoàn hảo.

Liêu Bắc Bắc đợi một lát, thấy Đường Diệp Trạch vẫn như cũ đang tức giận đứng, mà bên cạnh anh bộ dạng của mỹ nữ lại thờ ơ lạnh nhạt, cô cắn cắn miệng môi dưới, bật thốt lên nói: “Anh không đi đến sao? Không nói. . . . . . Tôi. . . . . . Sẽ rất tức giận nha.”

Đường Diệp Trạch liếc cô một cái, vừa nhìn thấy cô, một bên mở va li ra , đầu tiên cất kỹ cái va li của Phạm Phỉ đi, sau đó không cam lòng tình nguyện đi về phía cô.

Phạm Phỉ không biết hai người này đang đánh “Trận chiến mắt” nào , tóm lại cô kêu Đường Diệp Trạch hai tiếng cũng không được đáp lại, cho nên cô chỉ đành phải theo bên cạnh của Đường Diệp Trạch, nhưng mặt đường này thế nào cũng không bằng phẳng, phần đế đôi giày cao gót của cô bị lệch đi, thân thể Phạm Phỉ nghiêng một cái, theo bản năng ôm lấy cánh tay của Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch theo phản xạ cũng ôm lấy cô.

Mà một màng vừa ôm vừa đỡ kia được thu hết vào trong mắt của Liêu Bắc Bắc, đôi môi của cô khó chịu mà run lên, dự cảm linh nghiệm rồi, tốt không linh xấu lại linh, kình địch chia rẻ tri kỷ Phạm Phỉ đã xuất hiện. Cô thừa nhận mình đang ghen tức, giống như tỷ muội tốt nhất của ngươi bị ngươi bắt gặp đang cùng đi dạo cùng với những người bạn khác… Cảm giác không sai biệt lắm, một lá cây khô khan ập lên vai của cô, aizz, đây chính cảm giác thê lương bị quẳng đi nha.

Đường Diệp Trạch đỡ lấy thân thể của Phạm Phỉ, nhìn cô mang giày cao gót cũng không phải là cách hay, cho nên quẹo vào một cửa hàng tiệm giày, rất nhanh, mang theo một đôi giày trắng đế bằng ra khỏi cửa tiệm, cười nói với Phạm Phỉ: “Trước em nên mang đi, trẹo chân thì rất phiền toái.”

“Kiểu dáng xấu quá đi. Bất quá, cám ơn tình yêu nha.” Phạm Phỉ hí mắt cười một tiếng, vịn lên bả vai của Đường Diệp Trạch đổi giày, phảng phất một hình ảnh của một đôi tình lữ với một tình yêu cuồng nhiệt.

Liêu Bắc Bắc âm thầm nắm thành quyền, Đường Diệp Trạch cái người lạm tình này, đối với người nào cũng thân thiết như vậy sao.

“Bắc Bắc, Bắc Bắc, em nhìn xem bố trí này như thế nào?” Phan Hiểu Bác gõ đầu vai của cô, Liêu Bắc Bắc thì chợt xoay người, khi cô đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Phan Hiểu Bác, dần dần đem phiền não áp chế xuống.

Liêu Bắc Bắc dõi mắt nhìn lại, quảng cáo quyên tiền đỏ au được dán trên tường, phía trước quảng cáo đặt hai cái bàn đã được chỉnh sửa, vừa rõ ràng vừa rộng rãi thoáng đãng, cô cúi người tạ ơn, nói: “Không hổ là nhân sĩ chuyên nghiệp, cám ơn anh, Phan tiên sinh.”

Phan Hiểu Bác bày ra vẻ không vui: “Không được gọi anh là ‘Phan tiên sinh’, em muốn khách khí có phải hay không? Em nếu còn như vậy, anh sẽ rất tức giận.”

Liêu Bắc Bắc vậy mà tin là thật, vội vàng lắc đầu, liền sửa nói: “Cực khổ rồi, Hiểu Bác.”

Phan Hiểu Bác vuốt vuốt tóc của cô, nói: “Anh còn phải mở một cuộc hội nghị khẩn cấp, một lát nữa sẽ cùng em ra ngoài quyên tiền.”

“Ừ. Anh đi mau lên, công việc quan trọng.” Lòng bàn tay của Phan Hiểu Bác quả thật rất dày, khiến cho cô sinh ra cảm giác an toàn, hơn nữa còn do cô đang xấu hổ, đỉnh đầu nhanh chóng xuất hiện một làn khói trắng.

Phan Hiểu Bác nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng kia, hài lòng cười. Bất quá trước khi anh quay lại cửa, không quên hướng Đường Diệp Trạch phát ra một ánh mắt cảnh cáo, đồng thời quét qua mỹ nữ bên cạnh anh, trên nguyên tắc yêu ai yêu cả đường đi, hận sao họ không vào phòng, bây giờ nhìn đi rất xuất sắc đấy, sau này cởi đồ còn không biết thành dạng gì đâu.

Phạm Phỉ nhận thấy được ánh mắt khiêu khích của Phan Hiểu Bác, cô cũng không yếu thế trừng ngược lai, người không phạm ta, ta không phạm người. Nga, vậy cũng khó mà nói.

Liêu Bắc Bắc đeo dải lụa màu đỏ lên, trên dải lụa dán một chữ to: hiến một phần tình thương, quyên góp cho nhi đồng thất học.

Cô giơ lên cái loa khuếc đại âm thanh, cô chưa từng ở nơi công chúng nói lớn tiếng, cho nên lúc này có chút luống cuống.

Đường Diệp Trạch dẫn Phạm Phỉ đi tới bàn bên cạnh, thừa dịp Liêu Bắc Bắc đang bán lực tuyên truyền, giới thiệu nói: “Vị này là người tiêu thụ của công ty, tiểu thư Liêu Bắc Bắc, vị này là do công ty mời về để thiết kế nội thất, Phạm Phỉ.”

Phạm Phỉ dẫn đầu hữu nghị vươn bàn tay ra: “Xin chào, tôi tên là Phạm Phỉ.”

“Xin chào.” Liêu Bắc Bắc vốn định cho rằng các cô ngang hàng với nhau, nhưng là, lúc nắm tay, theo thói quen khom người xuống. Cô lập tức nhắm mắt lại, nói với bản thân, Liêu Bắc Bắc mày thật là vô dụng a.

Phạm Phỉ thấy thái độ của Liêu Bắc Bắc nhún nhường hữu lễ, nhưng lại không hề so đo ánh mắt tiểu bạch của cô đã nhận lúc trước, huống chi phụ nữ đứng ở bên cạnh Đường Diệp Trạch, nếu không bị đố kị thì thật là chuyện không bình thường.

“Em giúp anh quyên góp tiền,” vừa nói, Phạm Phỉ đeo… lên một dải lụa nhỏ khác, tay nâng cái loa âm thanh khuếch đại, nhiệt tình chào hỏi mọi người đi qua đi ngang qua hi vọng mọi người hiến ái tâm, cô rất thích các hoạt động xuất thân lộ diện.

Liêu Bắc Bắc hít vào một ngụm lãnh khí, dứt đi thù mới hận cũ không nói, cô rất bội phục dũng khí của Phạm Phỉ, tiếng nói khuếch đại, vẻ mặt lại vô cùng nhiệt tình. Đáng giá để cô học tập thật tốt.

“Xin dâng một phần ái tâm, trợ giúp những đứa trẻ khó khăn. . . . . .”

Song, bao nhiêu người đi qua, mặc dù Phạm Phỉ cùng Liêu Bắc Bắc liên tiếp la lên, nhưng đối với thị trấn Vạn Diệp Thành, tình hình kinh tế không tính là giàu có này cũng không muốn xuất ra tiền túi, dĩ nhiên cũng có người ném ra một đồng hai đồng, một khối tiền cũng coi như là một món tiền lớn. Đáng giận nhất là, ném chỉ có một đồng lại còn yêu cầu giấy hoa hồng, có cần phải tính toán tỉ mĩ như vậy không?

Phạm Phỉ uống một hớp nước, nói: “Như vậy không phải là cách, trong thành phố phụ nữ nhiều hơn đàn ông, biểu hiện không ra ưu thế của chúng ta.”

Ánh mắt của Liêu Bắc Bắc tập trung lên bộ ngực đầy đặn của Phạm Phỉ, lần nữa đánh giá thân hình của mình, tinh thần liền trở nên yếu ớt đi một chút.

Bên kia, Đường Diệp Trạch chỉ phụ trách đưa đón không tính hỗ trợ, cho nên anh ngồi dựa ở một bên chơi điện thoại di động, Liêu Bắc Bắc nghiêng mắt sang nhìn anh, sờ sờ cằm, con ngươi vừa chuyển, cơ hội trả thù đã tới.

“Khụ khụ, khụ khụ ——” Liêu Bắc Bắc đi tới bên cạnh Đường Diệp Trạch, dùng đầu nhọn bàn chân đá vào mũi giày của anh.

“Có chuyện gì sao?” Đường Diệp Trạch cũng không ngẩng đầu.

“Anh không phải là đến cùng tôi quyên tiền sao?”

“Ừ, Phạm Phỉ thay thế vị trí của tôi, huống chi cô ấy so với tôi còn mạnh hơn rất nhiều.” Đường Diệp Trạch giật giật đôi môi, tiếp tục lật xem tin tức.

“Bất kể quan hệ của hai người có thân mật đến cỡ nào, nhưng là người ta Phạm tiểu thư từ xa tới đây, còn chưa được nghỉ ngơi một chút nào đã bị anh sai khiến rồi, anh cảm thấy thích hợp sao?”

“Không có gì không thích hợp , nếu như cô ấy không muốn hỗ trợ không ai có thể ép được cô ấy.”

Liêu Bắc Bắc nhìn thấy anh chung quy vẫn không chịu ngẩng đầu lên, không thể nhịn được nữa, đột nhiên cô đứng trước đầu gối của anh, hai tay che kín màn hình điện thoại di động, tức giận nói lên tiếng lòng: “Sao anh đối với tôi lãnh đạm như vậy? Lúc ăn cơm vẫn tốt mà, nhưng là Phạm tiểu thư vừa xuất hiện anh lại quên mất tôi, anh có biết hay không lòng của tôi rất khó chịu? Thật là trọng sắc khinh bạn mà. . . . . .”

Đường Diệp Trạch thong thả nhìn về phía cô, trên vành mắt của cô vậy mà hàm chứa sự ủy khuất, giống như gặp phải một tình cảnh rất khốn đốn.

“Đừng khóc, tôi mới vừa rồi. . . . . . Đang suy tư vấn đề.” Đường Diệp Trạch rất sợ cô khóc lên, theo ý thức dùng ngón tay che đi gương mặt của cô.

“Vậy anh có thể đáp ứng yêu cầu của tôi không?” Liêu Bắc Bắc hít mũi một cái.

“Ừ.” Đường Diệp Trạch trả lời chắc canh.

“Thay đổi quần áo vá lên, đeo mắt kiếng, chuẩn bị một đầu tóc rối, trên mặt dính chút bùn, đi quyên tiền đi, ô ô ——”

“. . . . . .”

Đôi môi của Đường Diệp Trạch hơi mở ra , thế nhưng nhìn thấy trong ánh mắt của Liêu Bắc Bắc một tia giảo hoạt.

Liêu Bắc Bắc vừa khóc vừa nói: “Anh. . . . . .”

“Tôi đáp ứng là được.” Đường Diệp Trạch đè nén sự tức giận , đứng dậy, “Nhưng mà, tôi đi đâu tìm được những dụng cụ mà cô nói?”

Phút chốc, Liêu Bắc Bắc gõ lên cửa sổ thủy tỉnh của cửa hàng, chỉ thấy nhân viên công ty giải trí Đường thị đang cầm đồ hóa trang “Dơ dáy bẩn thỉu “ đi tới trước mặt Đường Diệp Trạch. Liêu Bắc Bắc nghiêng đầu cười một tiếng: “Vừa vặn trước cửa hàng bày bán của công ty chúng ta có điện ảnh và truyền hình, sẽ không thiếu trang phục và đạo cụ đâu.”

“Cô. . . . . . Mưu đồ đã lâu.” Đường Diệp Trạch chợt hiểu ra phát hiện, mặc dù Liêu Bắc Bắc thiếu lòng tự tin, nhưng là đối với người quen vẫn rất là âm hiểm.

“Ừ, ân, ai kêu anh chỉ cùng mỹ nữ nói chuyện phiếm mà không chịu nói chuyện với tôi, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, nhanh đi đổi đi.” Vừa nói, Liêu Bắc Bắc đem Đường Diệp Trạch đẩy mạnh vào cửa, nghe nói thợ trang điểm giỏi nhất vừa đúng lúc rãnh rỗi.

Trải qua một khắc đồng hồ chỉnh sửa , đừng nói, thợ trang điểm quả thật bản lĩnh cao siêu “Hóa Thần kỳ vi mục”, đem một công tử phong nhã anh tuấn “Chà đạp” thành một người quê mùa lạt hậu lại vừa ẩn chứa phong độ của thư sinh nghèo tri thức.

Đường Diệp Trạch nhìn về bản thân mình trong kính, ngây ngốc, nhìn lại một lần nữa mới nhận ra là mình, anh vuốt vuốt huyệt Thái Dương, giương mắt lên nhìn về phía thợ trang điểm, tâm bình khí hòa dò hỏi: “Xin hỏi, anh tên là gì?”

“Tôi à? Anh có thể gọi tôi. . . . . .”

“Không nên nói cho anh biết . Nghe tôi không sai đâu.” Liêu Bắc Bắc lập tức ngăn lại việc thợ trang điểm tự giới thiệu, sau đó che trước mặt thợ trang điểm, mặt thì hướng về phía Đường Diệp Trạch cười quỷ dị một tiếng, nghe đồng nghiệp nói, có một lần, Đường Diệp Trạch cũng là dùng âm thanh nhẹ nhàng hỏi tên của một nhân viên nào đó, sau đó quay đầu liền khai trừ người ta, đúng lúc nghe nói vì tên nhân viên kia ở trong phòng vệ sinh chửi bới công ty.

“. . . . . .” Đường Diệp Trạch nheo mắt lại, đẩy gọng kính màu đen, hừ nhẹ một tiếng.

Liêu Bắc Bắc vòng quanh co anh ba vòng, che miệng cười, vừa định nói gì, tầm mắt lại chuyển sang một bên mặt của Đường Diệp Trạch, cô thu lại cười xấu xa, thật lâu ngắm nhìn anh, một bên mặt của người này lại khiến cho cô có cảm giác đã từng quen biết nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.