Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Chương 41: Chương 41: Tôi đang suy nghĩ, chữa trị vị giác cho anh




Liêu Bắc Bắc khi tỉnh lại căn bản bị vây trong trạng thái mất trí nhớ, bởi vì người giống như vậy, cô cho là mình ngủ ở trong phòng nhỏ khác bên cạnh phòng ngủ của Đường Diệp Hoa, cô xuống giường, đi thẳng đến phòng tắm, mở vòi hoa sen, đứng ở dưới vòi phun tẩy sạch mùi rượu khắp người.

Cô híp mắt, ngáp một cái, khi vươn tay tìm bàn chải cùng thuốc đánh răng, mới phát hiện bồn rửa mặt đã đổi vị trí.

Nhất thời Liêu Bắc Bắc tỉnh táo ba phần, cô vốn định túm khăn tắm che thân, lại phát hiện trong phòng tắm không có khăn tắm, nhìn lại sọt rác, cũng là túi rác mới đổi, vì thế chứng minh nhân viên vệ sinh mới vừa dọn dẹp qua nơi này.

Nhưng vấn đề là, cô vừa đi vừa cởi, hiện tại trong nhà vệ sinh chỉ có quần lót.

Tiếng bước chân mơ hồ truyền vào trong tai cô, nhớ đến ngoài cửa quần áo ngổn ngang, cô thật không rõ cuộc sống của mình đến tột cùng còn có thể mất thể diện đến dạng nào.

Cô gục ở cánh cửa, nghe thấy tiếng động xột xoạt, nhẹ giọng hỏi: “Người nào…người nào ở bên ngoài?”

“Tôi, giặt đồ cho cô.” Đường Diệp Trạch cúi người nhặt quần áo của cô lên, để vào sọt quần áo bẩn.

Liễu Bắc Bắc vỗ ngực một cái, thì ra là tối qua cô ngủ ở trong phòng Đường Diệp Trạch, cái này thì yên tâm… Hả? Không đúng, yên tâm cái gì, anh ta là đàn ông chí dương chí cương.

Liêu Bắc Bắc đứng ở cạnh cửa sổ, cố gắng nhớ lại chuyện phát sinh tối hôm qua, cô nhớ được mình vội vàng chạy đến du thuyền Đường Diệp Trạch quét dọn vệ sinh, hay bởi vì tâm tình buồn bực uống không ít bia, sau đó liền ngủ mất rồi.

“Ông chủ, anh ở trong khoang thuyền phát hiện được tôi hay là vớt tôi từ dưới biển lên?” Cô muốn xác định một chút tình huống ngay lúc đó, Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ, ngàn vạn không phải đứng ở đầu thuyền “nhảy múa” đi.

Nhưng Đường Diệp Trạch chỉ cười không nói, không tự chủ vuốt ve đôi môi, bình thường Liêu Bắc Bắc khúm núm lại hóa thân làm tiểu sắc lang lớn lối, chẳng những giở trò với anh, còn cường bạo anh mấy lần, ừ – không thể nói cưỡng hiếp, thật ra thì anh cũng rất phối hợp.

“Anh cười cái gì vậy? Tôi có phải là rất thất thố? Nôn ra sao?” Khóe miệng Liêu Bắc Bắc run lên, hình tượng của cô đã vô cùng bị áp chế, nhưng nhất định coi như đoan trang, hiện tại xong đời.

“Hử? Không có. Cô một mực ngủ.” Đường Diệp Trạch nói ra lời nói dối có ý tốt, huống chi anh cũng không biết giải thích như thế nào đủ loại hành động của Liêu Bắc Bắc, nói một đại nam nhân bị nữ nhân đè ở phía dưới “xâm phạm” sao?

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt… Cám ơn anh đã mang tôi trở về.” Lòng Liêu Bắc Bắc vẫn còn sợ hãi, cách cánh cửa thở dài.

“Cơm tối muốn ăn cái gì, tôi đặt bữa ăn.”

“Đã buổi tối sao?” Liêu Bắc Bắc hít vào một hơi lạnh, “Không nên đặt bữa ăn, chờ tôi tắm rửa xong sẽ làm cơm cho anh ăn.” Nói xong, cô còn bồi thêm một câu, “A, còn Phạm Phỉ, cô ấy ăn rồi sao?” Cô thừa nhận, thật ra là không muốn nhắc tới cô ta, nhưng mà từ lễ phép phải hỏi.

“Phạm Phỉ tranh thủ làm bản thảo thiết kế, đã ăn rồi.” Đúng là lúc trước khi Đường Diệp Trạch trở về phòng đã hỏi Phạm Phỉ có muốn cùng nhau ăn cơm hay không, nhưng mà cô ta thật giống đầu óc choáng váng.

Liêu Bắc Bắc đáp một tiếng, khó mà cười nói: “Cón một việc muốn phiền anh… tôi… thật xin lỗi, tôi có thể là uống nhiều lắm, không có biết phòng tắm phòng này thuộc về anh, nơi này không có khăn tắm, không có áo tắm (ở đây là áo choàng khi tắm xong nhé), anh… Có thể giúp tôi mang hòm hành lý tới đây không? Rất ngại.”

Đường Diệp Trạch do dự một chút, từ tủ quần áo lấy ra một cái váy mới tinh, đặt ở ngoài cửa phòng tắm: “Ngày đó tôi thấy một cái váy cô mặc rất hợp, liền mua, nếu không ngại thì…”

“Không ngại, cám ơn.” Liêu Bắc Bắc gật đầu liên tục, nếu như không là vô kế khả thi, cô thật không nguyện ý làm phiền Đường Diệp Trạch, bởi vì trong rương để chồng chất không ít vật phẩm chuyên dụng của phái nữ.

Hơi nước đầy trong phòng tắm, cô vừa ngẩng đầu lần nữa thấy gọng kính đen bị vỡ, Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, Đường Diệp Trạch đã từng học trường với cô, theo như niên cấp hẳn là so với cô nhiều hơn hai, nói cách khác tỷ lệ bọn họ gặp thoáng qua rất lớn.

Nghĩ như vậy, cô vội vã lau khô thân thể, mở ra một cánh cửa cầm váy, đây là một chiếc váy vừa thanh lịch lại không mất vẻ hoạt bát, chiều dài của váy đến bắp chân, váy rất mềm mại, trước ngực là đường viền hoa lá sen tô điểm, khiến cô lộ vóc người bên ngoài mảnh mai tương đối xinh đẹp.

Cô nhìn mình trong gương, nghiêng đầu cười cười, chiếc váy này nếu như bày ở trong tủ cửa hàng tuyệt đối sẽ không mua, càng không nghĩ tới mặc lên người kết quả lại tốt như vậy. Thật có ánh mắt nghệ thuật.

Đẩy cửa ra, Liêu Bắc Bắc nghe đến có tiếng thái thức ăn ở trong phòng bếp truyền ra, cô bất đắc dĩ lắc đầu, bước nhanh tiến lên chen đẩy Đường Diệp Trạch sang bàn sạch, cười nói: “Anh chờ ăn là tốt rồi, phòng bếp là thiên hạ của phụ nữ.”

Đường Diệp Trạch ngắm nhìn Liêu Bắc Bắc trong bộ váy, so với trong tưởng tượng của anh nhìn đẹp hơn nhiều, anh chú ý tới mái tóc dài ướt nhẹp của cô, rũ xuống đầu vai của cô, làm ướt sống lưng.

Cho nên, anh đi vào phòng ngủ, kéo ngăn kéo ra lấy một kẹp tóc hình hoa: “Ghim lên trước, mua cùng váy…”

“Cám ơn, váy thật đẹp, nhưng sau này không nên mua thêm đồ cho tôi, sẽ khiến cho tôi có cảm giác thiếu anh càng ngày càng nhiều.” Liêu Bắc Bắc mất tự nhiên cúi mắt xuống, nhận lấy kẹp tóc, tùy tiện tóm gọn, ghim tốt.

Cô mặc dù cảm thấy ngại ngùng, trong tiềm thức lại không chất vấn quà tặng này từ đâu tới, càng sẽ không giống như lúc trước chỉ nghĩ đến nguyên nhân vấn đề – cô luôn phỏng đoán lễ vật này lúc đầu có thể không phải đưa cho cô, vừa vặn bỏ thì tiếc.

“Đúng rồi, có thể ăn cay chứ?” Cô nắm mấy quả ớt, nụ cười cứng đờ, “Thật xin lỗi, tôi đã…”

Đường Diệp Trạch tựa ở cánh cửa, cười trừ, anh đang thưởng trang phục Liêu Bắc Bắc ở nhà, khiến anh cả người vui vẻ.

Liêu Bắc Bắc cúi đầu tạ lỗi, sau đó tiếp tục lật xào rau cỏ trong nồi, không nhịn được hỏi: “Bất kỳ mùi vị gì cũng không nếm thấy sao?”

“Ừ. Ai. Làm sao cô lại khóc rồi?” Đường Diệp Trạch vội vàng rút ra khăn giấy, giúp cô lau khóe mắt, “Sớm đã thành thói quen, thật ra thì không có vị giác… Cũng không phải là chuyện gì quá đáng sợ.”

“Gạt người. Niềm vui thú lớn nhất của đời người chính là ăn, đừng nói thế là ngay cả tôi cũng thể bóc trần lời nói dối.” Trong khi người khác ở trước mặt Đường Diệp Trạch thoải mái ăn, anh không thể nào không hâm mộ.

Đường Diệp Trạch nhìn cô, nước mắt rất nhanh thấm ứớt khăn giấy, giơ tay lên giúp cô lau. Anh nhớ lại một chút, cười nói: “A. ngày hôm qua tôi đã nếm một loại mùi vị rất kỳ diệu, ha ha.”

“Mùi vị kỳ diệu gì thế?” Liêu Bắc Bắc khóc nức nở hỏi.

“Có chút ngọt, có chút chua, còn có chút cay.” Đường Diệp Trạch dịu dàng cười một tiếng, khoảnh khắc khi hai đầu lưỡi đụng nhau, anh rốt cục tin rằng, biết rõ tâm hồn có thể vượt xa chướng ngại giác quan.

Liêu Bắc Bắc hoài nghi nhìn của anh: “Có thật không? Ăn cái gì?”

“Sao thế?”

“Tôi muốn làm cho anh ăn, không thể làm thì tôi sẽ đi học, chỉ cần anh có thể nếm được mùi vị.” Cô khịt mũi một cái, tự đáy lòng nói, “Nói thật, anh là người đối xử vối tôi tốt nhất trừ cha mẹ tôi, nhưng mà tôi một không có năng lực hai không có tiền, cho nên chỉ có thể hồi báo anh bằng kỹ thật nấu nướng có thể tính là được, cùng với giúp anh quét dọn vệ sinh. Nếu như trên người tôi có lấy đi một thứ gì đó có thể khiến anh lấy lại vị giác, tôi nguyện ý thay thế anh nhận phần khổ này. Tôi không nói đùa. »

Lời này cô đã sớm muốn nói cùng Đường Diệp Trạch, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp.

Đường Diệp Trạch nhếch môi, ngắm nhìn cô thật lâu, nét vẽ sống động, lời nói vướng ở cổ họng, anh suy nghĩ có nên thẳng thắn nói cho cô biết, cô Liêu Bắc Bắc chính là vị ngọt ngào nhất cuộc đời anh.

Song, sáng nay anh trai đã gọi điện cho anh, nói dã chuẩn bị 9999 đóa hoa hồng đang chuyển bằng xe về đến thành Vạn Điệp thành rồi, bảo anh không được lấy gì, nhất phải đem Liêu Bắc Bắc về ký túc xá.

—– Tối nay, Đường Diệp Hoa ở trước mặt toàn thể công nhân viên tỏ tình với Liêu Bắc Bắc.

Thật sự xuất kích, nếu bị cự tuyệt nữa, Đường Diệp Hoa nói, anh ấy sẽ buông tha ý niệm theo đuổi Liêu Bắc Bắc trong đầu.

Đường Diệp Trạch cũng không chất vấn mị lực độc nhất vô nhị của Liêu Bắc Bắc, nếu không cô cũng sẽ không ở trong lòng anh “an cư lạc nghiệp.”

Lúc này, Phạm Phỉ lễ phép gõ vang cửa phòng, đẩy cửa phòng, trong ngực cô ta ôm lấy một đống tài liệu vội vã đi tới: “Liêu Bắc Bắc, cô có thể giúp tôi đem những dự dạo thiết kế fax tới tổng bộ Đường thị không?”

“A, được.”

Gửi fax vốn chính là công việc thuộc bổn phận của Liêu Bắc Bắc, cô trước đặt món ăn vào trong mâm, bưng đến cạnh bàn, sau đó rửa sạch tay đi tới trước người Phạm Phỉ, nhưng đầu ngón tay Phạm Phỉ vừa trượt, thật xui xẻo giấy tờ rời xuống đất.

“Ôi trời, tôi mới sắp xếp đúng thứ tự, văn tự cùng hình ảnh tách ra, thực đáng ghét, tôi còn có rất nhiều công việc không có làm xong đâu.” Phạm Phỉ cau mày, tự nhủ.

“Cô đi mau đi, tôi sẽ sắp xếp lại được.” Liêu Bắc Bắc căn bản không nhớ rõ tuyên ngôn tối hôm qua của Phạm Phị, cô vừa trấn an cô ta vừa ngồi xổm xuống nhặt giấy tờ lên.

“Vậy làm phiền cô. Thật ra thì sửa sang cũng được, cô nhìn ví dụ như trang giất này trên có viết màu hồng đào là chất liệu gỗ, chính là dùng màu hồng làm chủ đạo một phần thiết kế, ngàn vạn không nên nghĩ nhầm, tổng bộ bên kia lập tức sẽ có kế hoạch, một khi giá tiền chênh quá nhiều tôi phải lập tức sửa đổi.” Vừa nói, cô ta vừa bấm điện thoại, nói với đối phương : “Chào ngài, tôi đem bản thiết kế giao cho thư ký rồi, cô ấy sẽ lập tức gửi fax cho ngài, vâng, xin chờ một chút.”

Liêu Bắc Bắc ngẩng đầu cười cười, cô tất nhiên không biết người xét duyệt bản thiết kế này chính là chủ tịch Đường Sâm.

Đường Sâm làm kiến trúc mấy chục năm, hơn nữa đối với phòng thiết kế có phương diện kiến giải độc đáo. Vì vậy, Phạm Phỉ một mình gọi điện thoại cho Đường Sâm, hi vọng ông có thể hỗ trợ một tay, Đường Sâm ngoài mặt thì đối với kế hoạch Vạn Điệp Thành thờ ơ, thật ra thì trong lòng ông thay hai đứa con toát mồ hôi lạnh, dù sao cũng là một cuộc làm ăn khổng lồ nhất của Đường Thị cho tới nay. Bản mẫu của phòng bán hàng là quan trọng nhất, cho nên ông cố ý rút ra thời gian thẩm tra bản mẫu thiết kế do Phạm Phỉ làm.

Phạm Phỉ thông qua nhìn mặt hiểu rõ, biết được chủ tịch Đường Sâm đối với quan niệm thời gian rất mạnh mà là người làm việc cực kỳ nghiêm túc, cho nên một khi giấy tờ trong lúc vội vàng chuẩn bị mà lộn xộn, Đường Sâm nhất định sẽ giận dữ.

“Làm sao nhiều gỗ thô sắc như vậy a?” Liêu Bắc Bắc một bên nhặt lẩm bẩm nói.

“Cần tôi hỗ trợ không? ” Đường Diệp Trạch vừa muốn đến gần, nhưng Liêu Bắc Bắc cất giọng ngăn lại, “Không cần. Nếu như chuyện này tôi cũng không làm được, vậy tôi có thể làm gì? Anh cứ để tôi một mình xử lý đi.”

Đường Diệp Trạch nghĩ đến sự phó thác của ba Liêu, cho nên dừng bước lại.

“Tôi chờ cô cùng nhau ăn cơm.”

“Ừ.” Liêu Bắc Bắc hí mắt cười một tiếng, ôm lấy đống giấy màu sắc sặc sỡ, đóng cửa rời đi.

Phạm Phỉ thì gục ở khe cửa đứng ngoài quan sát hướng đi của Liêu Bắc bắc, anh em Đường gia lớn hơn nữa cũng không hơn được ba của bọn họ, Liêu Bắc Bắc đợi mà bị sa thải đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.