Một tuần trôi qua...
Từ sau hôm Cao Lang nói với Mai Trúc rằng công ty phải họp bên tổ thiết kế, anh ấy bận tối ngày, thậm chí có khi hơn mười hai giờ đêm mới trở về. Một hai đêm cô đã cố chờ anh, nhưng...những ngày sau đó thì cơn buồn ngủ cứ ập tới, Thanh Di không thể nào cưỡng lại được.
Mỗi sáng khi cô ngủ dậy, thói quen mỗi sáng khi mở mắt chính là ôm anh, thói quen ấy đã áo dụng cho hiện tại. Thanh Di mơ mơ màng màng khua tay loạn xạ, kết quả cũng là mảng hư không, tới lời hồi đáp cũng chẳng có.
Cảm giác cô đơn liền ập tới, khóe mắt lại cay cay, lòng lại chua xót vô cùng. Cô nằm nguyên như thế, ánh mắt nhìn về khoảng không vô định. Một tuần trôi qua, đối với cô dài như một thế kỉ. Mặc dù anh đã nói rằng thời gian tới anh sẽ rất bận với bản thiết kế quan trọng, nhưng...thói quen mỗi khi có anh bên cạnh, nó đã ăn sâu vào máu mất rồi.
Tối thì về muộn, sáng lại đi sớm. Ngay cả nhìn thấy nhau còn khó, nói chi là một cuộc điện thoại hay là một dòng tin nhắn. Cô buồn bã, chậm chạp bước vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân. Vừa bước vào cửa, một nam nhân trần trụi bước ra với cơ bụng sáu múi. Cô giật mình hét toáng lên
“Á!”
Nam nhân quyến rũ ấy đâu ai khác ngoài Cao Lang ra, anh cười “Haha!” khi thấy cái bộ dạng vô cùng tức cười của cô. Đã thế, anh còn bày ra cái trò trêu ngươi, bằng cách cuộn khăn tắm vào phần hạ thân, bắt đầu giơ tay lên khoe cơ bắp, rồi lại khoe cơ mông.
Bình thường chững chạc là thế, thế mà giờ chẳng khác nào con châu chấu đang múa máy trước mắt cô. Thanh Di như đang xem tấu hài, cô cười tới đỏ cả mặt, cười một hồi, cô mới hỏi”Nay anh không phải đi làm sớm nữa à?”
Cao Lang ôm chặt cô vào lòng, anh biết một tuần nay cô đã không nhìn thấy anh, chắc chắn là rất nhớ. Nhưng công việc lại quá gấp rút, anh phải chính tay thiết kế “Bản thiết kế vàng” cho phu nhân của tổng thống Mỹ. Anh không muốn kéo dài thời gian, vừa là muốn xong nhanh công việc, để bắt đầu vào quy trình tạo sản phẩm chỉ trong một tuần, cũng vừa là không muốn Thanh Di phải đợi mình quá lâu.
Anh đáp:
“Nhớ anh lắm phải không?”
Như bao cô gái khác, khi nghe câu hỏi cưng nựng như thế, họ sẽ làm gì đây?
Tất nhiên là mặt sẽ sầm sì, môi thì bĩu lại, mắt sẽ như con dao sắc bén lườm người yêu. Rồi lại thêm cái hành động vùng vằng, phụng phịu, giận dỗi đủ thứ.
Nhưng cô thì không nhé! Cô lao vào lòng anh, ôm lấy thật chặt, ngửi mùi hương quen thuộc trên cơ thể anh. Mắt nhắm lại để cảm nhận sự ấm áp và hạnh phúc này. Cô nói
“Thật sự một tuần trôi qua không có anh, cảm giác như đi giày mà thiếu tất vậy!”
Mặt Cao Lang kiểu “!!!“. Mắt anh trợn tròn, khóe miệng vừa kịp cong lên thì bỗng dưng ngang thẳng tắp. Anh thật sự không hiểu nổi cái kiểu so sánh nỗi nhớ với đi giày không đi tất đấy?
Cao Lang cũng không chịu thua, anh ôm chặt lấy cô, miệng liền thì thào vào đôi tai nhỏ kia
“Còn anh...nhớ em như bồn cầu cần nước xả vậy!”
Nói xong, Cao Lang cảm thấy thật hả hê, anh cười thầm tới nỗi xuýt thì vỡ cả bụng ra rồi.
What?
Thanh Di tức sôi cả máu lên, răng cô cắn chặt, trong đầu liền ngẫm nghĩ câu từ đối đáp lại cho đỡ tức. Ý nghĩ nhanh chóng vụt ra, Thanh Di ôm càng chặt anh hơn rồi nói tiếp”Em còn nhớ anh hơn cơ, nhớ như mồm thối cần đánh răng vậy ấy! Anh nên đi đánh răng đi!”
Cô dứt lời, tiếp theo sẽ là một cú nhẫm vào chân rồi bỏ chạy thục mạng. Nhìn thì có vẻ hèn nhát, nhưng thà le lói hàng ngàn năm còn hơn một phút huy hoàng rồi vụt tắt. Cô chưa muốn chết sớm thế đâu.
Cao Lang nhắm chặt môi, anh đau khổ phát khóc rồi nhìn xuống cái chân thương tâm của mình. Càng nghĩ càng thấy người phụ nữ kia mỗi lúc lại thay đổi, thay đổi một cách chóng mặt.
“Có phải anh chiều em quá rồi em hư đúng không? Thôi được rồi...em thích là được!”
Anh tỏ vẻ trầm ngâm nhìn về hướng xa xăm bất định, lúc sau nghĩ lại cái câu hót trend mình vừa đọc, bỗng chốc anh phì cười.
Anh lẩm bẩm
“Quái thật? Trước giờ chẳng bao giờ mình xem mấy cái này mà giờ lại nói ra, tính cách mình tự dưng lại hài hước đấy nhỉ? Nghĩ đi nghĩ lại thì Thanh Di đâu có cho mình ăn phải cái gì đâu? Đừng nói...mình bị điên. Người ta thường bảo rằng: Làm gì có ai bình thường khi yêu! No...No...no, mình không phải đâu!”
Bữa sáng đã chuẩn bị sẵn sàng, cô chờ mãi mà chưa thấy Cao Lang xuống, sốt ruột cô vội chạy lên. Vừa ngó vào, Cao Lang đang đứng trước cửa nhà tắm lẩm bẩm cái gì đó. Thanh Di gõ “cộp cộp!” vào cửa rồi nói
“Mau xuống ăn sáng thôi, anh đứng đấy mà lẩm bẩm cái gì vậy?”
Cao Lang giật bắn mình, rất nhanh anh đã lấy lại được phong độ cho bẩn thân. Anh đáp lại để níu kéo khí chất của mình
“Anh đang tính toán ngày hôm nay công ty sẽ kiếm được bao nhiêu tiền mỗi phút ấy mà!”
Phụt!
Thanh Di vỗ nhẹ lên trán, cô mặc xác anh tự luyến trên ấy rồi thong thả đi xuống lầu.