Bước ra khỏi căn biệt thự xa xỉ, chân trở nên mềm nhũn. Thanh Di ngồi sụp xuống bức tường rào nhà anh. Nhìn thấy trên người anh toàn là vết thương, hơn nữa còn vội vàng chạy theo và cướp xe người khác để đuổi theo tới đây, trái tim cô lại nhói đau vô cùng.
Nãy giờ một vài người đi đường qua lại chăm chăm nhìn bộ dạng của cô, Thanh Di vội vàng đứng đậy, tạm thời sẽ chưa vội bắt Taxi. Cô chọn cho mình phương án đi bộ, rảo bước được một đoạn tầm mười bước chân.
Sau lưng cô vang lên âm thanh inh ỏi “Bíp! Bíp!“. Thanh Di giật mình ngẩng đầu lên, cô chợt nhận ra mình đang đi ra giữa đường, hơn nữa...chiếc ô tô tải to kia đang tiến gần tới cô đến nơi rồi.
Cảnh tượng này?
Giống như được lặp lại khi cô sinh nhật tròn bảy tuổi, chính vì lần tai nạn ấy, cô đã quên mất Cao Lang, đã quên mất người bạn thời thơ ấu. Hiện tại, cô...rất muốn quên đi, quên đi tất cả những gì về anh. Cô...không còn nghị lực nào sống tiếp nữa.
Thanh Di dần nhắm mắt lại, khuôn miệng dần nở ra một nụ cười mãn nguyện.
“Thanh Di!”
Bên tai cô vang lại giọng người đàn ông đang gọi thất thanh, một mực không hề nhỏ liền ôm lấy cô. Cô cảm nhận được thân thể mình đang bất định nghiêng về một phía.
“Bụp!”
Ngã nhào xuống đất, kỳ lạ khi cô chẳng cảm thấy đau đớn chút nào, âm thanh nhỏ vang lên như tiếng va đập. Cô dần mở mắt ra, hình ảnh người đàn ông đang ôm lấy cô, hình ảnh đẫm máu từ trên đầu chảy ra, loang cả một khoảng cỏ.
Người đàn ông ấy, chẳng phải vừa nãy còn lớn tiếng với cô đấy sao? Người luôn cố chấp, ghen tuông bất chấp, hận cả thế giới chỉ có mình anh- Cao Lang.
Cô vội vàng lay lay người anh gọi lớn, xen lẫn tiếng khóc nức nở:“Cao...Cao Lang, anh...anh mau tỉnh dậy!”
Mí mắt anh dần lay động, anh hé mở mắt nhìn cô, khóe miệng liền nhếch lên:
“Giờ thì...anh...chính là...người...người cứu em... đầu...tiên...rồi!”
Nước mắt cô bỗng dưng trào ra không kiểm soát, cái miệng nhỏ hét lớn:
“Anh nói linh tinh gì chứ? Huhu, có ai không? Cao...Cao Tùng, cứu người!”
Rốt cục vẫn chẳng có bóng dáng một ai, tới cả Cao Tùng cũng không thấy mặt mũi đâu. Cô tiếp tục gọi lớn trong vô vọng
“Cao Tùng, Cao Tùng!”
Nhìn lại gương mặt bỗng trắng bệch của anh, cô sợ hãi vô cùng. Anh...đã nhắm mắt lại rồi, máu chảy càng lúc càng nhiều, bàn tay cô vì che lại miệng vết thương mà giờ đây cũng bị nhuốm đỏ.
“Thanh Di, làm sao vậy? Ôi mẹ ơi!”
Cao Tùng vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy cảnh tượng quá đỗi kinh hoàng, anh vội vàng bấm máy gọi cho cấp cứu. Khoảng năm phút sau, xe cấp cứu nhanh chóng có mặt.
• Bệnh viện Nhân Ái:
“Mời người nhà bệnh nhân ra ngoài!”
Bác sĩ giơ tay ra ý muốn ngăn chúng tôi vào trong phòng cấp cứu, Cao Tùng liền kéo cô lại, ôm cô rồi an ủi:
“Không sao đâu, anh ấy sẽ không sao. Đừng lo lắng!”
Tâm trí cô vô cùng hoảng loạn, cảm giác khóc cũng không khóc nổi, muốn nói cũng không thể nói ra. Cảm giác tội lỗi trong cô ngày một lớn dần, nếu anh mà có mệnh hệ gì, cô sẽ hối hận cả đời mất.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, đèn báo phòng cấp cứu bỗng chuyển sang màu xanh dương. Khác hẳn với dáng vẻ ủ rũ, tiều tụy, cô đứng dậy một cách nhanh chóng, vẻ mặt thoáng chốc tươi tỉnh khi thấy bác sĩ, cô chạy tới chỗ bác sĩ hỏi vội vàng:
“Bác sĩ, anh ấy sao rồi!”
Cao Tùng hỏi theo:
“Anh trai tôi ổn chứ?”
Bác sĩ với dáng vẻ trầm ngâm, ông gật gật đầu, nhưng trong cái vẻ điềm tĩnh ấy...lại có chút lưỡng lự, cô cảm thấy có gì đó không ổn liền gặng hỏi tiếp:
“Anh ấy...thực sự là không sao chứ ạ?”
“Cuộc phẫu thuật rất thành công, có điều...cậu ấy sẽ mất đi một số ký ức quan trọng!”Cô và Cao Tùng bốn mắt nhìn nhau, nếu anh mất đi một số ký ức quan trọng, thì sẽ là những ký ức gì đây?
“Một trong hai người vào phòng tôi để nói rõ hơn nhé!”
Cao Tùng vỗ nhẹ vai cô, anh ta nói:
“Để tớ đi cho, cậu cứ ở đây với Cao Lang đi!”
“Ừ!”
Hai ngày sau...
Nay đã là ngày thứ hai Cao Lang hôn mê bất tỉnh rồi, thân ảnh tiều tụy của cô đang đăm chiêu ngắm nhìn gương mặt an nhiên của anh, cảnh tượng êm đềm này không được bao lâu, từ phía cửa đã vang lên giọng nói hớt hải:
“Cao Lang, Cao Lang!”
Nghe thấy tiếng gọi, cô nhanh chóng đứng lên, hướng mắt ra phía cửa. Vừa kịp nhìn chủ nhân của giọng nói ấy đã bị cô ta ẩy cho một vố khá mạnh.
Bụp!
Thanh Di mất đà ngã bổ nhào ra đất, lưng trực tiếp bị đập mạnh vào cạnh bàn. Cô cắn răng chịu đựng và cố hắng phát ra âm thanh đau đớn một cách nhỏ nhất có thể “Á!” thực sự là nó rất đau. Cơn thịnh nộ dần dần hiện lên gương mặt kiều diễm của cô, chậm chậm từng chút một đứng dậy.
Mai Trúc hung dữ bắt đầu chất vấn:
“Thanh Di, có phải vì cô nên anh ấy mới ra nông nỗi này đúng không? Định dấu tôi và người nhà anh ấy để lén lút tự chăm sóc sao?”
Mai Trúc...thực sự đã lộ bộ mặt thật rồi, Thanh Di nhìn lại người chị em mà cô từng cho là ruột thịt. Hết lần nay tới lần khác, cô ta không ngừng làm tổn thương cô. Thanh Di cười nhếch môi, cô đáp:
“Mai Trúc! Là chị đây sao? Người bạn từ thuở nhỏ đây sao? Tôi thật không biết đâu là bộ mặt thật của chị rồi đấy! Vốn dĩ khi nghe Cao Lang nói hết sự thật, anh ấy nói cô đang giúp anh ấy đóng giả để bên cạnh bà nội, tôi đã có ý tìm chị để nói chuyện. Vậy mà...giờ chị lại hành động quá phận như thế! Chị nên biết rằng, chị chỉ đang đóng giả trên thân phận của tôi thôi, đừng nghĩ mình đã là một phần người nhà họ!”
Mai Trúc nghiến răng, cô ta tức tới nỗi miệng chỉ còn biết ấp úng:
“Cô...cô!”
Thanh Di nói tiếp:
“Tôi không biết hiện tại là chị đang nghĩ cái gì, dù chị có thân phận của tôi thì sao? Chị vẫn thiếu một thứ, biết là gì không?
“Cô muốn nói cái gì chứ?”
“Là tình yêu của anh ấy!”