Ông Hoàng Xa Xỉ Phẩm

Chương 1: Chương 1: Cô Bé Dưới Tuyết




“Oa...Oa...Oa...!”

Tiếng khóc nức nở của một bé gái sơ sinh khoảng một tháng tuổi, giọng cô bé lanh lảnh vang lên trong bóng đêm tĩnh mịch của mùa đông giá rét

Hiện tại cũng đã gần mười hai giờ đêm rồi, thế mà tiếng khóc đâu đó chốc chốc lại vang lên. Bầu trời đêm mùa đông thật lạnh, tuyết rơi ngày một dày đặc trắng xóa trời che lấp cả cảnh đẹp đô thị.

Tại ngôi nhà đối diện bên kia đường, một cặp vợ chồng son đang ngủ say, người vợ tên Hoa Dung bị đánh thức bởi tiếng khóc thảm thiết đó liền ngủ không được mà thức cũng không xong, cảm giác lo lắng ập tới.

Hoa Dung ngồi dậy và hỏi chồng là Liên Thành:

“Anh! Tiếng khóc đâu đó cứ chốc chốc lại vang lên! Ở khu mình sống cũng làm gì có trẻ sơ sinh đâu?”

Liên Thành cũng lo lắng không thôi bèn dụi dụi mắt rồi ngồi dậy, dùng cái tai của mình để định vị xem tiếng khóc đó phát ra từ đâu, Liên Thành bước xuống giường, lấy một chiếc áo khoác nỉ khoác vào chậm chậm theo hướng tiếng khóc bước từng bước ra phía cửa sổ tầng hai.

Anh ta kéo nhẹ kéo rèm cửa sang một bên, ánh mắt dò tìm xung quanh, khoảng một phút sau người đàn ông ấy như đã phát hiện ra điều gì đó, anh ta liền vội nói:“Hoa Dung! Đằng kia...là đằng kia!”

Vẻ mặt anh ta vui hẳn lên, ánh mắt vô cùng rạng rỡ.

“Mau...Trời mùa đông lạnh như này...mau đưa đứa trẻ đó vào đây!”

Hoa Dung vội vã vừa nói vừa khoác chiếc áo len vào rồi đồng thời mở chốt cửa đi xuống. Liên Thành cũng vội vã chạy theo sau.

Bên vệ đường, đứa bé được bọc lại đặt trong một cái giỏ đan bằng tre đặt bên cạnh thùng rác, cô bé như phát hiện được có người tới liền khóc rống lên “Oa! Oa!” Tiếng khóc dần yếu đi, giọng đứa bé bắt đầu khàn đặc lại, khuôn mặt bé tái mét đi, môi nhỏ xinh thâm lại như quả nho đen, cái mũi nho nhỏ thì đỏ ửng lên.

“U...u! Khổ thân con! Ai lại nỡ lòng nào để con ở đây thế này?”

Hoa Dung chu chu mỏ cưng nựng bế đứa bé vào lòng mình. Cô ấy xoa xoa trên người cô bé để tạo ấm rồi ôm chặt vào lòng

“Chúng ta vào nhà thôi!”

Nói xong Hoa Dung vội ôm đứa bé tội nghiệp vào trong nhà.

“Chắc con bé đói rồi! Để anh tìm sữa pha cho nó!”

Liên Thành nói xong vội vã vào trong bếp lục trong tủ tìm chút sữa bột.

Hoa Dung cẩn thận từng chút, từng chút một bế cô bé trên tay rồi nói:

“Nín nào nín nào! Con đã được an toàn rồi....không phải sợ nữa nhé!”

“Sữa đến rồi đây! Cho con bé uống không nó đói!”Liên Thành cầm ra bình sữa rồi đưa cho Hoa Dung. Anh ta ngồi nhìn cô bé háu ăn uống hết sữa trong bình.

Khi cho cô bé uống sữa xong, nó liền ngoan hẳn, không khóc cũng chẳng giãy giụa, nằm ngoan ngoãn trong vòng tay của Hoa Dung, thỉnh thoảng lại toe toét cười đùa với hai vợ chồng họ. Hoa Dung liền đặt cô xuống ghế sofa rồi ngồi cạnh, cô ấy liền tháo từng lớp chăn mỏng cuốn trên người cô bé xuống, một tờ giấy rơi ra với dòng chữ:Thanh Di. Sinh ngày 26/2/1995.

“Thì ra...con bé tên Thanh Di!”

Hoa Dung thất thần nói rồi nhìn vào tờ giấy một cách rất chăm chú. Vẻ mặt cô như đang suy nghĩ tới điều gì đó rất sâu xa.

“Vợ à! Chúng ta cũng gọi là bị hiếm muộn con, cưới nhau bốn năm nay, cầu có được mụn con lại rất khó. Em cũng đã 27 tuổi rồi, anh cũng đã 33 tuổi. Nay trước cửa lại xuất hiện một bé gái kháu khỉnh, đáng yêu như vậy. Hay là chúng ta...nhận con bé làm con!”

“Em cũng đang có suy nghĩ giống anh! Cũng chẳng hiểu sao bố mẹ nó thật vô tâm và máu lạnh. Nỡ lòng nào vứt bỏ nó ngay trong cái mùa đông giá rét này!”

Hoa Dung vừa nói vừa nhìn Thanh Di đang chu chu mỏ phun nước bọt, có lúc cô bé lại “ọ ẹ!” phát ra những âm thanh vô cùng đáng yêu, Hoa Dung liền nở nụ cười đầy trìu mến, xoa xoa đầu Thanh Di rồi nói tiếp

“Con bé tên Thanh Di! Bây giờ nó sẽ theo họ anh...tên là Liên Thanh Di! Anh thấy có được không?”

“Được! Tên hay! Rất hay!”

Liên Thành liền gật đầu với nụ cười tươi nở trên môi, vẻ mặt vui sướng không thể che đi mà bộc lộ rõ nét trên gương mặt người đàn ông ấy.

“Chúng ta cũng không nên ích kỷ mà xóa đi họ thật của nó. Nhiều khi sự việc diễn ra ngay trước mắt lại không giống như những gì ta đã nghĩ! Có thể bố mẹ Thanh Di có nỗi khổ riêng. Nên em nghĩ cứ để cả họ anh và họ thật của nó vì...nhỡ đâu mai sau họ có muốn tìm gặp lại thì còn biết đường mà tìm! Phải không anh?”

“Hoa Dung! Em quả thật là người phụ nữ vô cùng dịu dàng, tốt bụng. Thôi được rồi! Bố mẹ Thanh Di có công sinh thì chúng ta...có công dưỡng! Thời gian sau này con bé nhờ cả vào chúng ta! Chúng ta sẽ chăm sóc thật tốt cho con bé!”

Liên Thành nói với vẻ giọng run run xúc động, khóe mắt có chút ướt, mắt hơi đỏ lên, miệng mím chặt lại che đi vẻ đau xót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.