Ông Hoàng Xa Xỉ Phẩm

Chương 25: Chương 25: Diễn Viên Triển Vọng




Âu Dực đã cho anh mượn xe lăn để về nhà, Thanh Di cảm thấy mình có lỗi vô cùng nên cô luôn tận tâm chăm sóc từng chút một cho anh.

Cô cẩn thận từng chút từng chút một, đỡ anh ngồi lên xe lăn và đẩy ra ngoài. Ra ngoài xe, cô nói:

“Để tôi lái giúp anh!”

“Được!”

Cao Lang không chần chờ liền đồng ý. Anh cảm thấy thích thú vô cùng khi cô đã không còn cáu kỉnh với anh như thường ngày nữa, thay vào đó là hình ảnh môt người con gái vô cùng hiền dịu, nhã nhặn, hơn nữa lại vô cùng xinh đẹp.

Thanh Di đỡ Cao Lang đứng dậy rồi nhanh chóng mở cửa xe giúp anh ngồi vào ghế sau. Cao Lang tựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt lại định thần.

Mặc dù cái tên khốn Âu Dực có bày trò chơi xỏ anh nhưng không sao, chỉ cần Thanh Di luôn cạnh anh như này là được rồi.

Về tới nhà anh, cô mở cốp xe sau để mang xe lăn xuống, mở cửa xe đỡ anh ngồi vào. Nhiều khi cô ghét anh thật nhưng mà lần này...là cô sai không thuốc cứu chữa, vì vậy...tận tâm với anh một chút cũng coi như là chịu trách nhiệm rồi.

Trong đầu Cao Lang lúc này là trăm mưu ngàn kế để tìm cách giữ cô ở lại, hai tuần...là hai tuần đấy? Làm sao để giữ chân cô tới tận hai tuần bây giờ?

Vào tới trong nhà, cô đỡ anh ngồi vào sofa, nhìn mặt anh có vẻ mệt mỏi cô liền hỏi nhỏ

“Anh có muốn uống chút gì đấy không? Nước cam chẳng hạn...nó rất tốt cho cơ thể!”Khi cô hỏi anh với cái ngữ điệu vô cùng dìu dàng ấy thì anh liền đơ ra, nhìn chăm chú vào gương mặt cô, hình ảnh của cô phác họa trong đôi mắt của anh thật rõ nét.

Cô lại hỏi lại lần nữa

“Tôi đi vắt cho anh nhé!”

“Được!”

Cao Lang trả lời rồi dõi theo cô vào trong bếp. Càng nhìn cô anh lại càng say đắm, càng khó để thoát ra được.

Thanh Di vắt xong cam rồi mang ra cho Cao Lang. Anh ngoan ngoãn uống một hơi hết sạch, mặc dù...anh rất ghét uống nước cam. Nhưng...vì cô mà anh có thể từ ghét thành thích.

“Tôi muốn...lên phòng nằm nghỉ!”

Cao Lang giả bộ uể oải nói. Anh cũng không nghĩ rằng mình còn có cả biệt tài làm diễn viên cơ đấy? Diễn đạt tới mức ngay cả Thanh Di cũng không nhận ra.

Cô gật đầu rồi đỡ anh dậy. Khi cô nhìn lên cầu thang mới chợt nhận ra rằng xe lăn này không lên đó được. Cô ấp úng hỏi Cao Lang

“Này! Liệu anh có thể đứng dậy không? Xe lăn này không đi được lên cầu thang! Tôi sẽ đỡ anh”

Anh gật gật đầu, rất nhanh anh đã đứng dậy và khoác tay vào vai Thanh Di để cô đưa lên phòng. Bước từng bước lên cầu thang anh lại tiếp tục giả bộ rên rỉ

“Sss...ah!”

Mỗi lần anh kêu than như vậy cô lại vô cùng rối trí, vẻ mặt cô hết sức lo lắng. Còn anh thì ngược lại, miệng thì xuýt xoa nhưng trong lòng lại đang cười to là đằng khác!

Vào trong phòng, cô cẩn thận dìu anh ngồi vào giường, rồi lại cẩn thận đỡ cho anh nằm xuống. Khi cô định ra ngoài thì bàn tay anh kịp giữ lấy, kéo cô nằm gọn trong lòng anh.

Thanh Di hết sức hoang mang, cô lại nhớ tới cái cảnh tượng lúc nãy, bờ môi khen run lên, cô nói:

“Anh...anh định làm cái gì?”

“Ôm em thôi chứ làm gì! Tôi đang rất đau nên cần có người ở cạnh!”

“Thì tôi luôn cạnh anh còn gì?”

“Khoảnh cách như vậy là quá xa!”

Nghe được câu trả lời cuối của anh, cô đành câm nín. Lúc này anh ta nói gì thì cô cũng phải nhắm mắt nghe theo thôi.

Mười phút trôi qua...Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng...

Thanh Di đến cả cựa quậy cũng không dám. Cô nhẹ nhàng liếc nhìn anh, thấy anh đang nhắm mắt, khóe môi cong kên như đang cười. Nhìn anh lúc này thật giống một người đàn ông hiền lành, khác xa với lúc anh bá đạo, xấu tính.

Trong đầu cô như có tia điện “rẹt!” qua, hình ảnh mờ ảo của một cậu bé hiện lên trong đầu, mỗi lần hình ảnh đó xuất hiện là đầu cô cảm thấy đau vô cùng. Cô đã cố gắng nghĩ xem đó là ai nhưng nó hoàn toàn mờ ảo.

Cao Lang bị đánh thức bởi cái đầu ngọ nguậy của cô, anh thều thào hỏi nhỏ

“Làm sao vậy?”

“Không có gì!”

“Nằm cạnh tôi khiến em vui đến phát run sao?”

Má nó! Cô mà không nhịn anh vì vết thương kia thì chắc anh đã bị cô quát cho sợ bay màu luôn rồi. Thanh Di liền đổi chủ đề.

“Cao Tùng...cậu ta không ở đây cùng anh sao?”

“Không. Nó có nhà riêng rồi!”

“Oh! Vậy bố mẹ anh đâu?”

“Ở nước ngoài!”

“Oh! Vậy...”

Khi Thanh Di định hỏi tiếp là “ Vậy anh ở đây một mình sao?” thì anh đã chặn miệng cô lại bằng một nụ hôn vô cùng ngọt ngào và nồng cháy.

Thanh Di tim nhất thời loạn nhịp, cô cứng đơ người ra, mắt chớp chớp nhìn anh. Khi anh đã nếm đủ mật ngọt trong miệng cô thì lúc này mới buông ra, anh cười cười nói

“Đây là cách trừng phạt tội hay hỏi nhiều đấy!”

Thanh Di liền ấp úng đáp lại

“Gì...gì chứ? Tôi hỏi như thế mà anh bảo nhiều sao? Anh đang vi phạm quyền được phát ngôn của người khác đấy!”

“Phì!”

Cao Lang bỗng dưng phì cười, anh bỗng nhớ lại hồi nhỏ, có lần anh chọc ghẹo cô cũng đã từng nói thế. Liệu rằng cô sẽ nhớ ra anh chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.