Bữa cơm sinh nhật có mặt đầy đủ tất cả các thành viên trong gia đình, điều đáng nói hơn đó chính là...
Cao Lang tới rồi!...
Không khí vui nhộn lại trở nên nặng nề khi anh xuất hiện, anh ngồi như tượng và nhìn chăm chăm người em trai không biết xấu hổ của mình. Người em trai này cũng ra vẻ thách thức, anh ta ăn một cách ngon lành.
Thấy anh chưa động đũa, bố cô hẩy nhẹ tay mẹ ý nói rằng hãy nói với anh đi, mẹ cô cũng không dám nói, bà liền lắc nhẹ cái đầu, ông hít một nơi thật sâu ngại ngùng lên tiếng
“Cậu cả, những món này không hợp khẩu vị sao?”
Cao Lang chuyển động ánh mắt đầy sát khí, cái ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác liền cất sang một bên, thay vào đó là ánh mắt ấm áp hiện qua đôi mắt biết cười.
“Không phải, cháu là đang nhìn em trai cháu ăn ngon lành quá thôi! Những món này...con gái của hai bác rất hay nấu cho cháu ăn, nó rất ngon!”
Hả?
Năm con người, mười con mắt liền nhìn anh. Họ không tin vào tai mình nữa rồi, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên và không khỏi giật mình. Cảm xúc lẫn lộn mỗi người một vẻ, còn cô thì còn không tiêu hóa nổi điều Cao Lang vừa nói.
Mẹ cô trấn tĩnh rồi hỏi lại anh:“Cậu Lang, cậu đang nói gì thế?”
Cao Lang chậm chậm đứng dậy, động tác thư thả ngay cả trong bước đi, anh tiến tới chỗ của Thanh Di, đặt hai tay lên bả vai cô. Thanh Di may mà vừa kịp nuốt miếng thịt cuốn xuống bụng chứ không...cô vì tức nghẹn mà chết mất.
Anh cười nhẹ nhàng và nói:
“Cháu và Thanh Di...”
Lời nói của Cao Lang cứ từ từ mà lại khiêu khích người khác, khiến người ta đứng ngồi không yên. Thanh Di lúc này tâm tư như lửa đốt, cô chặn miệng anh với câu trả lời hấp tấp
“Là bạn! Chúng con chỉ là bạn thôi!”
Liên Hoa muốn phục thù, con bé vừa che môi vừa nói
“Nhìn cái mặt chị chẳng giống với lời nói gì cả!”
Thanh Di tức không làm gì nổi, thấy cái chân nó ngoe nguẩy dưới gầm bàn, cô nhẹ nhàng lấy chân mình nhẫm lên đầu ngón chân nó. Con bé đau điếng, khóc không ra tiếng, miệng đã định kêu lên nhưng đối diện với ánh ắt đùng đùng sát khí của chị gái thì liền...cụp đuôi.
“Không. Cô ấy là Cao phu nhân tương lai của Cao gia!”
Lời nói như tiếng sấm tiếng sét vang lên ầm ầm, mọi người trong nhà bị anh đưa đi từ kinh sợ này qua bàng hoàng khác. Bố cô lắp bắp, miệng chỉ phát ra duy nhất một từ
“Hả?”
Thanh Di vội vàng đẩy tay Cao Lang ra để giải thích với mọi người, Cao Tùng liền buông đũa tạo nên tiếng đũa bát va chạm rất khó chịu.
“Cao Lang! Nay bố mẹ Thanh Di tổ chức sinh nhật cho cô ấy, anh đừng làm không khí trở nên nặng nề!”
Thanh Di lúc này mới có cơ hội nói tiếp
“Bố mẹ đừng tin lời anh ta nói bậy, mọi chuyện không phải như thế!”
Cao Lang nhàn nhã cúi xuống, anh giả bộ lấy giấy ăn rồi lau nhẹ lên cái miệng nhỏ xinh của cô, trong miệng phát ra hai từ khiến cô đủ nghe
“Bức ảnh!”Nói xong, khóe miệng anh tạo lên một đường cong đầy ma mị, anh nói tiếp:
“Cháu chưa bao giờ nói dối ai, không lẽ...lời cháu nói cô chú lại không tin là thật sao?”
Mẹ cô thật không biết phải làm sao, bà đành hỏi thẳng vào vấn đề để hiểu được rõ mọi chuyện hơn.
“Cậu và Thanh Di...đang yêu nhau à?”
Cao Lang gật đầu và đáp lại cung kính
“Vâng!”
Cao Tùng hơi cúi mặt xuống, anh ta cố nén lại cơn sóng giữ trong lòng. Thanh Di nhớ tới điều Cao Lang vừa nhắc mình, nếu cô phản kháng, đối với người không có nhân tính như anh thì...bức ảnh đó sẽ hiện diện trước mặt mọi người một cách trần trụi mất.
Cô ngậm ngùi cắn chặt răng lại, tay giấu xuống dưới gầm bàn nắm thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi hết lên, thậm chí lòng bàn tay đã thành trắng toát.
Ông chuyển vẻ mặt bất ngờ sang vui vẻ, ông nhìn mẹ cô như rất vui
“Là thật sao?”
Bà cũng vui vẻ gật đầu, bà vỗ nhẹ vai Cao Lang và nói
“Lời cậu ấy nói thì sao mà sai được! Nhớ khi xưa, Lão gia nói rằng khi con gái ta lớn, hay nhớ gả nó cho cậu cả, Lão gia chỉ muốn làm thông gia với nhà ta thôi.Thật đúng là duyên phận!”
Đùng...đoàng!
Thanh Di suýt chút nữa thì chết lâm sàng, mấy cái từ như lão gia, gả con gái lớn, cậu cả, chúng đều có cánh và bay xung quanh cô, nhịp tim bỗng tăng nhanh, cảm giác khó thở ập tới. Cứ mỗi lần nghe thấy được tin giật gân như này, cô sẽ bị nhồi máu cơ tim mà chết non thôi.
Cao Tùng còn bị bất ngờ hơn, anh ta không tin nổi vào tai mình, điều không ngờ rằng thanh mai trúc mã và người được hứa hôn với anh trai mình lại chính là Thanh Di.
Bình thường để qua được ải anh trai cướp Thanh Di đi đã khó, rồi lại thêm bố của anh ta nữa. Đã khó lại càng thêm khó.
Thanh Di liền xa xẩm mặt mày, cô nghĩ cũng không nghĩ nổi kiếp trước mắc nợ Cai Lang cái gì, để sang kiếp này bị đeo bám mãi không dứt.