Ngày hôm sau, Phong Uyển và Liên Hoa biết chyện, chúng ngay lập tức triệu hồi cô ở quán Cafe ngay gần bệnh viện. Thanh Di bước đi cùng với đôi mắt gấu trúc, chỉ vì thao thức cả đêm không ngủ được.
Liên Hoa vừa thấy cô, nó lao tới với tốc độ bàn thờ. Cái bộ dạng như bà la sát của chúng càng khiến cô sợ hãi không thôi.
“Sao...sao chị dám dấu bọn em chuyện lớn như này, em đã nói rồi mà, con yêu tinh Mai Trúc ấy tiếp cận anh rể đâu chỉ đơn giản vậy đâu. Trời ơi là trời, sao chị lại để mình bị thiệt thòi như thế?”
Thanh Di chưa kịp nói gì, Liên Hoa đã tua như một tràng pháo tay. Cô nuốt nước miếng để lấy lại tinh thần, lên dây cót để nghe chúng hát nhạc Rock.
Phong Uyển tiếp lời:
“Chị thấy em nói có đúng không? Nếu em không cho người theo dõi cô ta, thì sao mà biết được cô ta giờ còn công khai tấn công lại chị chứ? Đang định cho cô ta bài học thì anh Cao Lang lại bị tai nạn!”
Thanh Di vội vàng nói chen lời, giúp làm hạ hỏa ngọn lửa đang bùng cháy
“Thôi nào hai đứa, chị vẫn ổn, không sao cả. Cô ta không đáng để nói đến, cái quan trọng bây giờ phải tìm mọi cách để Cao Lang nhớ ra chị!”Liên Hoa vỗ nhẹ vai cô để cổ vũ thêm tinh thần, nó nói:
“Được, bọn em giúp chị!”
Phong Uyển suy nghĩ mất mấy giây, nó dùng ánh mắt sắc lạnh hướng về phía bệnh viện. Giọng điệu vô cùng gian ác.
“Con yêu tinh ấy suốt ngày cứ bám lấy Cao Lang, chị yên tâm, em sẽ tìm cách tách cô ta ra, chị sẽ có cơ hội tiếp cận! Dù Cao Lang không nhớ ra chị, nhưng có bọn em ở đây rồi, anh ta mà không nhớ, em bảo anh Phong Lãnh đánh cho bằng nhớ thì thôi!”
Nghe thấy có mùi chết chóc, Thanh Di sợ mọi chuyện lại đi quá xa, cô đành mềm mỏng khuyên, mặc dù trong lòng rất muốn tẩn cho Mai Trúc một trận.
“Chị biết tấm lòng của hai đứa, nhưng...nhớ là không được làm gì tổn hại đến cô ta đâu đấy!”
Liên Hoa và Phong Uyển đồng thanh:
“Ok!”
Coi như không có chuyện gì, cô vẫn đi vào bệnh viện như bình thường. Bước tới trước cửa phòng của Cao Lang, ngó vào trong, chỉ thấy anh đang nằm ngủ giấc yên lành. Cô cẩn thận ngó nghiêng lại lần nữa, hoàn toàn không thấy Mai Trúc đâu.
Mắt cô trợn tròn, có nghĩ cũng không nghĩ tới Phong Uyển và Liên Hoa lại bắt cô ta đi một cách quá nhanh, quá nguy hiểm như thế.
Ngó dọc hành lang, cũng chẳng thấy bóng dáng vệ sĩ đâu, ngay cả A Phi- người thân cận nhất cũng bốc hơi hoàn toàn. Cô yên tâm liền lặng lẽ bước vào trong, cố gắng bước như một chú mèo không phát ra tiếng động.
Ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường anh nằm, ngắm nhìn gương mặt đẹp trai, vạn người mê. Tay cô đã không kiểm soát được, liền giơ ra chạm nhẹ lên khuôn mặt an nhiên của anh.
Cao Lang chợt mở mắt, trợn tròn nhìn cô. Đôi mắt màu nâu gợi cảm đối diện với ánh mắt vô cùng e dè, ngại ngùng của Thanh Di. Theo phản xạ, cô nhanh chóng rút tay về. Cổ họng nghẹn cứng, cô chỉ biết phát ra những từ ngữ ngại ngùng, ấp úng:
“Anh...anh...tỉnh rồi sao?”
Khóe môi anh liền nhếch lên, ngón tay thon dài bắt đầu cởi từng cức áo, khuôn ngực nở nang dần dần lồ lộ ra. Cô vội vàng ngăn bàn tay anh lại, trái tim cô đập loạn nhịp kèm theo ngữ điệu hấp tấp:
“Anh...anh làm cái trò gì vậy?”Ánh mắt Cao Lang tỏ rõ sự hư hỏng, anh chép chép miệng đáp:
“Cô chẳng phải muốn vậy sao? Không phải nhân lúc tôi ngủ rồi vào phòng giở trò biến thái à? Tôi đang giúp cô rút ngắn các bước đi đấy thôi!”
Thanh Di đứng bật dậy, cô xấu hổ vô cùng. Không lẽ cô lại tự nhận rằng hành động vừa nãy chỉ là quá nhớ anh thôi sao? Như vậy thì không được, cô phải nhặt lại chút liêm sỉ.
“Tôi...tôi thấy con muỗi trên má anh, có lòng tốt định bắt nó đi thôi. Nếu...không còn chuyện gì thì tôi đi đây”
Cao Lang vội kéo tay cô lại, anh chỉ chỉ cái đồng hồ được đeo trên tay cô
“Ai cho cô đeo đồng hồ có một không hai này? Nó là do tôi tự thiết kế mà? “
Thanh Di sực nhớ ra chiếc đồng hồ anh tặng, nó vẫn đang yên vị nằm trên tay cô. Câu hỏi nghi vấn trong đầu cô lúc này, chính là vì sao không nhớ ra cô, nhưng...lại có thể nhớ ra chiếc đồng hồ này chứ?
Cao Lang hung dữ, nhanh chóng lấy lại chiếc đồng hồ từ trên tay cô. Thanh Di không nể nang gì liền một lực đã dành lại được, cô cãi lý, vừa một phần gợi lại ký ức cho anh, một phần...cũng đang muốn cãi nhau nữa
“Này, đây là đồ của tôi, anh có quyền gì mà lấy nó. Cái đồng hồ này là của người quan trọng đã tặng, trực tiếp anh ấy đeo lên tay khi tôi sinh nhật bảy tuổi. Người như anh mà cũng đi lấy đồ người khác biến thành của mình sao?”
Cao Lang nằm im, anh chẳng có chút động thái gì, chỉ nhoẻn miệng cười và nhìn chuyên chú chiếc đồng hồ. Lúc sau, anh rút trong túi quần ra chiếc đồng hồ yêu hệt cô, anh nói:
“Ngày nhỏ, tôi cũng tặng đồng hồ này cho một cô bé, tính tình cô ấy rất bướng bỉnh, đã thế lại hay cãi lý với tôi, biết cô ấy là ai không? Là...Mai Trúc!”
Mai Trúc?
Thanh Di thiếu chút nữa tức ói ra máu, Mai Trúc đóng giả cô không thành, giờ lại chuyển sang đóng giả làm cô của quá khứ sao? Càng ngày càng quá đáng mà.
Cao Lang nói tiếp:
“Thế nên, đồ tôi thiết kế tuyệt đối không có hàng feck, từ đấy suy ra..cô chính là kẻ cắp!”