Sau một hồi vật lộn giữa sự sống và cái chết, Cao Tùng như cái xác không hồn đi chầm chậm theo sau Thanh Di. Trên tay anh ta là chai nước suối đã hết phân nửa cùng gương mặt phờ phạc.
Người lại với Cao Tùng thì người vô cùng phấn khích, vô cùng thích thú lại chính là cô. Mặc dù đã chơi qua ba trò chơi mạo hiểm rồi, thế mà lại vẫn thích chơi những trò chơi mới lạ khác.
Khi cô định bước vào mua vé nhà ma, Cao Tùng vội vàng kéo lấy tay cô ôm chặt, anh ta lắp bắp sợ hãi:
“Dừng...dừng lại đi! Cậu hành hạ tớ cái gì cũng được, nhưng đừng bắt tớ vào nhà ma. Hay là...mình nghỉ ngơi sang khu nghỉ dưỡng bên cạnh câu cá đi!”
Thanh Di nghe thấy lời đề nghị vô cùng khẩn thiết của Cao Tùng, hơn nữa lời đề nghị đi câu cá cũng rất hấp dẫn. Cô liền gật đầu đồng ý, Cao Tùng như mở cờ trong bụng. Cái dáng vẻ như cái xác di động giờ đã bị đánh bại bởi nụ cười tỏa nắng của anh ta.
Cao Tùng thích thú nắm lấy tay cô rồi đi thật nhanh, thật nhanh để thoát khỏi nơi đầy nguy hiểm này, anh ta lẩm bẩm:
“Phù! Thoát chết rồi!”
Sang tới khu nghỉ dưỡng, Cao Tùng nhanh tay đặt một chỗ Vip ở hồ cá, rất nhanh chỉ mất khoảng năm phút là cô và Cao Tùng đã có chỗ Vip để ngồi rồi.Đúng là Vip có khác, vừa được ngồi nơi thoáng mát, hơn nữa lại là nơi có nhiều cá nhất. Có một cái bàn trà nhỏ ở ngay sau lưng với đầy đủ các món tráng miệng như bánh ngọt và hoa quả, vô vàn những đồ uống sang trọng và bắt mắt.
Thanh Di lẩm bẩm:
“Chỉ là đi câu cá thôi mà, ngay cả cái bàn trà nó cũng sang trọng như là ở tiệc vậy?”
Cao Tùng thấy cô ngắm nhìn mọi thứ tới nỗi không bỏ sót một ngóc ngách nào, anh ta cười tủm tỉm rồi đưa cần câu cho cô. Thanh Di nhanh chóng nhận lấy, thực sự là cô chưa bao giờ đi câu cá cả, thế thì làm sai mà biết sử dụng nó bây giờ? Loay hoay trong sự lúng túng, Cao Tùng đã đứng sau lưng cô từ khi nào không hay, anh ta vươn tay ra, lấy tay cô chỉ từng chi tiết một của chiếc cần câu.
Nghe một hồi chỉ dạy, Thanh Di cũng đã biết cách móc mồi, thả dây câu. Tới hít thở cô cũng không dám thở mạnh, vì chỉ sợ rằng cá sẽ nghe thấy rồi chạy mất.
Cô cẩn thận từng chút một, tới cả động đậy dù chỉ là nhẹ nhất cũng không dám.
Cao Tùng thấy cái bộ dạng như tượng đá của cô nên phì cười, anh ta nói:
“Nhìn cậu kìa, ngồi im bất động như bị đóng đá vậy! Haha!”
Thanh Di liếc mắt lườm Cao Tùng một cái, cô đáp:
“Cậu thì biết cái gì? Phải như thế này thì cá mới không chạy!”
Cao Tùng biết cái lý sự cùn của cô nên vất cần câu ở đấy, anh ta bắt đầu nhàn nhã ngồi vào bàn ăn quả.
Ngay cạnh đo giọng một bà cụ lên tiếng đầy vui mừng:
“Thanh Di, Cao Lang, mau lại lại đây, bà vừa câu được con cá to lắm!”
Ầm!...Cô tưởng mình nghe nhầm, mắt định chuyển sang phía giọng nói, Cao Tùng nhanh nhẹn lao như bay tới cạnh cô, anh ta lấy thân thể mình cắt ngang ánh mắt vô cùng hoang mang kia.
Cô lắp bắp hỏi lại:
“Cậu...cậu có nghe thấy gì không?”
Cao Tùng tỏ ra như không có gì, anh ta lắc đầu, một lần nữa, giọng nói của cụ bà lại lanh lảnh vang lên.
“Thanh Di, con cá này nữa nướng sẽ ngon lắm đây!”
“Bà thật giỏi đó nha, nữa cháu sẽ nướng cho bà thưởng thức!”
Giờ thì nghe rõ mồn một rồi, cái tên Thanh Di và Cao Lang kia...không thể nào là trùng hợp được. Hơn nữa giọng người phụ nữ đáp lại kia, quả thực vô cùng quen thuộc. Thanh Di dũng cảm đối diện với sự thật, cô đứng dậy, gạt Cao Tùng sang một bên.
Cái được cho là sự thật trước mắt, đã khiến cô xuýt thì gục ngã ngay tại chỗ. Sự thật bao giờ cũng nghiệt ngã, trái tim cô như quặn thắt lại. Những giọt nước mắt ấm nóng, mặn chát cứ thế trào ra.
Đối diện cùng ánh mắt hoàn toàn sụp đổ của cô, chính là ánh mắt thâm sâu, khó nắm bắt được cảm xúc của Cao Lang. Sắc mặt anh vẫn giữ trạng thái lạnh ngắt, anh chỉ đứng nhìn cô mà chẳng có chút động thái nào tiếp theo.
Cao Tùng thấy tình thế sắp tức nước vỡ bờ, anh ta vội vàng xách túi cho Thanh Di, tiện tay ném mấy quả táo vào túi xách. Anh ta nắm lấy bả vai cô, định đưa cô đi nhưng chân cô lúc này như bị đông cứng lại rồi vậy.
Không chút nhúc nhích, cả người cứng đờ ra. Cao Tùng lo lắng chấn an
“Thanh Di, mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu, đừng suy nghĩ quá! Cậu đừng giận Cao Lang, anh ấy cũng là bất đắc dĩ thôi. Cậu cũng biết mà, bà nội tưởng rằng cô ta là cậu. Nhanh thôi, anh ấy sẽ giải thích với bà nội!”
Bức tường thành lòng tin bền chắc tới thế, bây giờ thì đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Hiện tại, cô chẳng còn chút hơi sức nào, chẳng còn chút lòng tin nào để tin tưởng được người đàn ông trước mắt mình nữa. Còn người chị em kia của cô...đã chẳng còn là chị em như trong tưởng tượng của cô nữa rồi.