Ông Hoàng Xa Xỉ Phẩm

Chương 101: Chương 101: Ngoại Truyện




Một năm sau...

Thanh Di đã sinh em bé, một bé trai kháu khỉnh, hiện tại, bé đã được hơn hai tháng xíu rồi. Nó được chính ông nội đặt tên, một cái tên rất kêu - Cao Phong. Nó rất nghịch ngợm, mặc dù còn đang nhỏ nhưng cái bộ mặt lúc nào cũng cáu kỉnh, nhìn mặt đã thấy khó tính giống yêu như bố nó rồi.

Cao Lang lúi húi trong phòng tắm để giặt cái khăn uống sữa cho con. Dù An Liễu đã nói để chị ấy làm, thế mà anh nhất định không. Cứ phải tự tay mình làm mới yên tâm được.

Còn nữa, thằng nhóc Cao Phong mỗi lần ti sữa mẹ, anh mà ngồi cạnh nhìn, y như rằng nó vất đấy không thèm ti sữa nữa. Quả nhiên bố nào con nấy, cái tính độc chiếm làm của riêng không thể lạc đi đâu được.

Được cái có điểm chung, rất thích chơi game, mỗi lần anh cầm náy chơi đua xe, nó sẽ gào mồm lên, dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh.

Khi Cao Lang mải giặt lại khăn sữa cho con, đám Phong Uyển, Liên Hoa và Lam Nhiên đã bay veo tới từ lúc nào. Chúng biết Cao Phong đang gà gà ngủ nên cũng không dám nói to.

Lam Nhiên tiến lại gần ** cậu, nó nói nhỏ:

“Cao Phong à, mau lớn để đi chơi với Dì nào!”

Liên Hoa gạt Lam Nhiên sang một bên, nó cáu kỉnh đáp:

“Ai cho chị giành tiểu Phong của em, em biết nhiều chỗ dẫn nó đi chơi hơn!”

Phong Uyển gạt đầu Liên Hoa sang bên, nó tuyên bố:

“Hai người dạt hết sang một bên, nó là con trai, khi nó lớn em sẽ dẫn nó đi đua xe!”

Nghĩ tới đua xe, có lần cô bị Phong Uyển cho say sẩm mặt mũi, nghĩ tới đã thấy choáng váng. Cao Lang cầm khăn đi ra, anh đáp:

“Bỏ qua mấy cái vô bổ của các cô đi, con tôi mai sau bận làm chủ tịch rồi, làm gì có thời gian đi chơi với đua xe!”Vẻ mặt đứa nào đứa nấy ngắn tũn cả đi, Thanh Di thấy anh hơi quá, cô nói:

“Anh bớt bớt lại đi!”

Cao Lang ngồi xuống, ôm lấy eo cô, anh đáp:

“Bớt làm gì? Cao Phong nó giống anh, sẽ tài giỏi như anh, sắc đẹp lại có thừa, mỗi bước đi đều có người nâng gót!”

Ọe!

Nghe tới đây, cô và mấy con nhỏ em gái sắc mặt lại tím tái. Cô thầm nghĩ cái bệnh tự luyến của anh, có khi nào chuyển sang giai đoạn cuối rồi không?

Lam Nhiên hỏi Cao Lang:

“Ơ...thế ông bà nội ngoại đâu hết rồi?”

“Họ vừa về sáng nay rồi!”

Cô sực nhớ ra, liền hỏi Phong Uyển

“Chị dâu Bách Thảo của em đâu? Mấy nay không thấy nó nhắn tin cho chị, không biết bé Phong Linh thế nào? Chị mà hết kì kiêng cữ, lập tức bế Cao Phong tới chơi với Phong Linh ngay lập tức.

“Chị ấy hả, đang bận làm trang trí đồ Noel và mua đồ chơi cho Phong Linh rồi, chị không biết nay ngày gì sao mà hỏi?”

“Ôi, chị quên mất. Chắc ở nhà Bách Thảo bây giờ sẽ vui lắm đấy!”

Phong Uyển đáp:

“Vui chứ, chị ấy nói xíu nữa sẽ xin anh Cao Lang để cho chị và Cao Phong sang đó chơi. Vậy nên bọn em mới phải tới làm phiền chị lúc mười giờ sáng này, chứ không á...em phải ngủ tới mười hai giờ mới dậy!”

Thanh Di hướng ánh mắt khẩn cầu nhìn lên Cao Lang, điều khiến anh dễ mềm lòng nhất chính là ánh mắt khẩn cầu của cô, vừa khiêu khích lại vừa đáng yêu.

Cao Lang đáp:

“Được!”

Đám Phong Uyển như vớ được vàng, chúng hò reo, đứa mồm to nhất vẫn là con nhỏ Phong Uyển, kêu vang khắp nhà, và...điều đáng nói hơn là khiến Cao Phong tỉnh giấc. Sắc mặt anh dần dần chuyển đổi sắc thái, từ bình thường chuyển sang phẫn nộ. Ngay lập tức, anh túm cổ Phong Uyển, trực tiếp ném ra ngoài, tiếp sau đó là Lam Nhiên và Liên Hoa cũng không tránh khỏi.

Cao Phong cau có gào lên:

“Oa~~~!”

Cao Lang vội chạy tới, anh nhẹ nhàng bế nó lên trên tay, cẩn thận từng chút vỗ nhẹ vào lưng nó. Nhìn qua không ai nghĩ rằng đây là người đàn ông lần đầu được làm bố.

Dù cứ lo Cao Lang vì vậy mà không cho cô sang nhà Bách Thảo, vì anh đã chót đồng ý với cô, thế nên không thể nuốt lời. Anh bọc cô vào trong cái áo khoác phao dài của anh, mặc nó xong cảm tưởng như cô đang ở trong cái bao to vậy. Anh trực tiếp cài khóa rồi bế cô xuống lầu.

Anh nói với A Phi:

“Mau đỗ xe ngay sát cửa chính đi!”

“Vâng!”

Mất chỉ một phút, xe ô tô của anh đã có mặt ngay trước mắt cô, Cao Lang cẩn thận đặt cô ngồi lại ghế sau. Sau đó, anh bế Cao Phong đã được trang bị đồ kín đáo từ tay An Liễu, tự tay bế ra xe, rồi ngồi lại cạnh cô.

Liên Hoa làu bàu:“Mẹ kiếp, bà chị gái mình ăn gì mà sướng thế?”

Phong Uyển bức xúc tiếp lời:

“Đừng ai nói rằng kiếp trước chị ấy đã cứu cả thế giới! Huhu...Sao cứ để chúng ta phải ăn cẩu lương vậy chứ? Sao cứ để chúng ta ế quá thế này!”

Lam Nhiên hẩy tay Phong Uyển

“Kìa Uyển, điện thoại của em kêu kìa?”

Phong Uyển bắt máy, nó bật hẳn loa ngoài để trả lời, đầu dây bên kia có tên Ảnh Quân nói trước

“Phong Uyển, cho anh một câu trả lời đi, theo đuổi em từ lúc còn nhỏ, không lẽ cứ để anh điên rồ vì em mãi như này sao? Mau trả lời anh đi!”

Phong Uyển đáp:

“Tôi đang đi vệ sinh!”

Dứt lời, nó tắt cái phụp, Liên Hoa và Lam Nhiên căng tròn mắt ra nhìn. Ngẫm nghĩ lại câu Phong Uyển vừa kêu than, thấy có gì đấy sai sai thì phải.

Lam Nhiên hỏi nhỏ Phong Uyển:

“Em có thấy em vừa than ế, rồi khi người ta gọi điện cho em, em lại phũ phàng. Không thấy bản thân mâu thuẫn à?”

Phong Uyển liền đánh trống lảng, một phát chạy ra xe ô tô. Liên Hoa và Lam Nhiên vẫn không bỏ cuộc, chúng đã tra tấn Phong Uyển bằng những câu hỏi trên cả đoạn đường tới nhà Bách Thảo.

Thanh Di khoác trên người chiếc áo phao dài tới gót chân, lụt cụt bám vào tay Cao Lang đi vào. Nếu anh mà không bận tay bế con, thì cũng còn lâu mới để cô đi bộ như thế.

Vừa bước vào tới cửa, Phong Lãnh đã đứng chờ sẵn với giọng điệu cười cợt

“Cậu cho vợ đi sang Bắc Cực à?”

Cao Lang nhoẻn miệng cười, anh đáp:

“Nhà cậu gió lớn, vì vậy Bách Thảo bị cậu cấm túc trong nhà. Thế nên tôi cho vợ mặc như này tới đây là chuyện thường!”

Ảnh Quân, Quân Tư Vũ- Em họ Phong Lãnh cùng bước ra. Họ vỗ tay đặc biệt to, Bách Thảo bế Phong Linh từ trong nhà đi ra, nó đáp:

“Anh chị mau bế Cao Phong vào đi, nó còn nhỏ, không chịu được gió lâu đâu!”

Một bàn lẩu to vật, những thứ được cho là sơn hào hải vị, những thứ quý hiếm thì đều có mặt ở đây hết rồi. Bàn ăn lớn hội tụ đầy đủ mọi gương mặt, cộng thêm không khí giáng sinh, lại càng ấm áp.

Cô và anh đều cảm thấy rất hạnh phúc, đều cảm thấy mãn nguyện...cho cuộc sống yên bình này.

Ảnh Quân hô to:

“Một, hai, ba, cạn...!”

Khi tiếng ly cụm lại, vang lên một âm thanh hạnh phúc khó tả, cũng là lúc anh nhìn cô, nhìn ngắm người con gái anh yêu hết lòng, nhì ngắm người phụ nữ vì anh mà sinh con. Từ ánh mắt của anh và Thanh Di, chúng đều tia lên một câu nói:

“Anh yêu em!”

“Em yêu anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.