Cao Tùng thấy cô ngồi im bất động trên xe, anh ta lo lắng hỏi:
“Này! Có sao không đấy?”
Cô chỉ còn hơi sức để lắc đầu mà thôi, ánh mắt đượm buồn ấy nhìn dần ra phía cửa kính xe. Cô tròn mắt nhìn lại con dường đang đi này, dường như không phải đường về cửa hàng hoa thì phải? Thanh Di thắc mắc gọi với lấy Cao Tùng:
“Cậu đưa tớ đi đâu vậy? Quên mất đường về Shop hoa của tớ rồi à?”
Anh ta nhoẻn miệng cười, xe ngay lập tức được dừng lại ngay bên vệ đường. Cao Tùng quay xuống đáp lại
“Cậu mà về đấy, anh trai tớ lại tới làm phiền thì sao? Tớ còn một căn nhà không ở tới, cho cậu mượn tạm!”
“Như thế thì lại làm phiền cậu quá!”
“Có gì mà làm phiền, tớ mong còn không được!”Đôi môi mọng đỏ hồng hào đã tươi tắn trở lại, trên môi Thanh Di lúc này là nụ cười dù không được rạng rỡ như mọi lần, nhưng nó cẫn rất xinh đẹp và mĩ miều. Cô đáp:
“Ừ! Vậy về chỗ đó đi, nhưng mà...cậu đừng nói cho đám Phong Uyển biết chuyện hôm nay, coi như chỉ tớ với cậu biết thôi. Bách Thảo cũng sắp đám cưới rồi, Liên Hoa lại chuẩn bị kỳ thi quan trọng, còn Phong Uyển...nó là đứa rất nóng tính, thảo nào cũng tới tìm hai người họ tính sổ, tớ không muốn chúng phải lo lắng!”
Cao Tùng biết rằng cô không muốn làm ai liên lụy, vì vậy nên anh ta đành đồng ý với cô giữ mọi chuyện tuyệt đối im lặng. Cô nói tiếp:
“Nhờ cậu về nói với thím Mai và các chị, nếu Phong Uyển có tới hỏi tớ đâu, thì bảo họ nói rằng tớ sang nước ngoài thăm bạn!”
“Được!”
Xe tiếp tục chuyển bánh khoảng độ mười lăm phút, hiện tại, trước mắt cô là căn biệt thự mang phong cách thiên nhiên, vừa đơn giản lại cực kỳ có hồn. Có rất nhiều cây xanh được trồng tại vườn, một phong cách tối giản mà cô cực kỳ thích thú.
Thanh Di bước vào trong, mọi thứ từ nội thất cho tới cách bài trí, chúng đều quá là hợp ý cô. Nội thất không cầu kì khi tông màu chủ đạo là màu trắng và đen, nhìn đơn giản thật đấy nhưng lại mang nét đẹp riêng.
Cao Tùng biết cô mệt mỏi, anh ta kéo cô ngồi xuống sofa, lấy cho cô một ly nước cam. Nếu nói về sở thích của Thanh Di, anh ta có thể khẳng định bản thân còn hiểu hơn cả sở thích của chính mình
Rất nhanh, Cao Tùng cũng đã rời khỏi. Thanh Di lúc này đang đứng ngoài ban công, ngắm nhìn khu vườn xanh mát. Cô lên lầu, vào phòng mà Cao Tùng chỉ. Căn phòng này như được chuẩn bị trước vậy, mọi thứ đều không dính tý bụi nào.
Thanh Du mệt nhoài, cô nằm ra giường, nhắm mắt dưỡng thần một lúc. Nhưng...cái một lúc ấy chính là một giấc ngủ tới tận năm giờ chiều.
Khi tỉnh lại, trời đã xế chiều, vì đang mưa nên cảnh sắc lại u ám đi vài phần. Điện thoại chợt rung lên, trên màn hình hiện lên dòng chữ uốn lượn “Bách Thảo” cô vội vàng hít thở một hơi thật sâu, lấy lại ấm điệu giọng vui vẻ rồi nghe máy
“Ơi! Chị đây!”
Từ trong điện thoại, giọng nói xen lẫn tiếng cười vui vẻ của Bách Thảo vang lên:
“Chị, ngày mai cùng em đi thử váy cưới nhé! Liên Hoa thì không đi được vì mai bà ấy phải thi rồi!”
Có nghĩ cô cũng không nghĩ tới sẽ nhanh tới vậy, vừa định nói dối họ là đi nước ngoài, tiện cho việc suy nghĩ lại và muốn bình yên một mình. Mai là ngày thử váy cưới quan trọng của Bách Thảo, không lẽ cô lại viện cớ tạm một lý do sao? Hơn nữa...người nhà của con bé cũng chỉ có mỗi mẹ, chị em cũng không, giờ đây chỉ có cô, Liên Hoa và Phong Uyển là người thân thiết nhất.Vậy là...lương tâm đã trỗi dậy, cô nhanh chóng đáp lại:
“Được! Em đọc địa chỉ, mai chị sẽ tới đó!”
“Ok! Để em nhắn tin địa chỉ cho, bye bye chị!”
Khoảng một phút sau, tin nhắn báo địa chỉ mà Bách Thảo gửi đã tới, cô mở máy và nhìn vào dòng tin nhắn, nội dung tin nhắn có ghi: Tầng 5, tòa nhà S.W.E Wedding chị nhé!
Rầm!
S.W.E Wedding?
Chẳng phải Bách Thảo đã được bố tặng váy cưới cho rồi sao? Tại sao ban nãy cô lại không nghĩ ra nhỉ?
Cô chợt nhớ lại nội dung bức di chúc, trong đó có câu đề cập đến váy cưới, dòng hồi tưởng dần dần xuất hiện trong đầu Thanh Di
“...Gia tài cũng chẳng còn bao nhiêu, bố lấy số tiền đó mang đến tiệm váy cưới chính tay đặt làm cho con!...””
Cô hoảng hốt lẩm bẩm:
“Có khi nào...chiếc váy do bác trai đặt thiết kế...lại chính là ở S.W.E? Trời đất thiên địa ơi...người muốn con sống sao? Tại sao con muốn tránh khỏi cái bộ mặt đáng ghét của hắn thì lại càng phải gặp là sao?”
Thanh Di liên tiếp đập đầu vào gối, đập tới nỗi tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch. Nhìn...rất giống con tinh tinh.
Cô có trốn tránh cũng chẳng thể nữa rồi, tòa nhà S.W.E Wedding, mà cũng không phải mình tòa nhà ấy, còn có tòa nhà chuyên về trang sức, quần áo, mỹ phẩm và rất nhiều những thứ khác đều bao gọn trong một khu đất, hơn nữa lại sát cạnh tòa nhà chủ S.W.E. Hơn nữa, bạn anh là Phong Lãnh đi thử đồ cưới, không lẽ bạn thân Cao Lang lại không góp mặt.
Thanh Di hét lễn nhưng âm thanh chói tai ấy đã bị cái gối êm ái nuốt trọn rồi.