Rất nhanh cũng đã bốn giờ chiều, Thanh Di vốn đã gọi cho Liên Hoa, Bách Thảo, Phong Uyển tới sớm, thế nên hiện tại...
“Yeh Yeh Yeh...!”
Tiếng nhạc sập sình cùng tiếng hò reo theo tiếng nhạc sôi động. Bộ tứ Thanh Di, Liên Hoa, Bách Thảo, Phong Uyển hết nhảy lên sofa rồi lại nhảy lên bàn trà.
Bình thường họ đoan trang, lịch sự đến thế, vậy mà giờ đây như biến thành một con người khác vậy. À không...phải nói là bản chất điên cuồng sẵn dịp bộc lộ thì đúng hơn.
Thanh Di hay giữ ý là vậy, thế mà gặp đồng bọn là cũng điên cuồng như ai. Họ làm cô cảm thấy rất thích thú, đây là lần đầu tiên cô thấy thoải mái tới vậy.
Tiếng chuông điện thoại huyền thoại của Bách Thảo vang lên, hội hóng hớt của thím Mai tròn mắt nhìn vào cái điện thoại của Bách Thảo, họ ngạc nhiên như lần đầu được nghe thấy cái tiếng chuông hài hước đến thế.
“Baby shark do do do...!”
Bách Thảo sầm sì cái mặt, cô ấy nhìn vào người đang gọi cho mình và liền “chẹp” cái miệng nhỏ vẻ tụt hứng
“Em đây! Anh định nói là sao không đợi anh ý gì? Chị Thanh Di nói em tới giúp nên sẽ không thể từ chối, hơn nữa chị ấy như chị gái em. Thế nhá!”
Bách Thảo nói liến thoắng một hơi rồi tắt cái “phụp!“. Hội chị em ngơ ngác nhìn Bách Thảo nghe điện thoại một cách rất chớp nhoáng. Ai cũng đoán được người gọi cho Thảo là ai, ngoài Phong Lãnh ra thì...còn ai được nữa!
Được...có khí chất!
Phong Uyển ngồi thở hổn hển trên ghế sofa, vừa thở vừa hỏi:“Anh trai em gọi cho chị à? Anh ấy cũng thật là...chị đâu phải trẻ con đâu mà đi một bước là hỏi một bước!”
Bách Thảo “hừ” nhẹ một cái rồi ngồi lên ghế sô pha ăn hoa quả. Thanh Di nhấm nháp gói khô bò trong tay, cô cười nhẹ rồi chỉ lên phía góc tường phòng khách gần đó
“Cái camera này là đôi mắt thứ hai của Cao Lang- bạn thân chồng tương lai của em đấy Bách Thảo!”
Phụt!
Họ phì cười, Phong Uyển lắc lắc cái đầu rồi nói với giọng ngao ngán
“Đúng là bạn thân, không giống lông thì cũng giống tính cách!”
Liên Hoa là người lắc đầu thứ hai, cô thở dài rồi nhìn chị gái mình
“Haizz! So với Bách Thảo đi một bước cũng bị gọi điện tra hỏi thì chị gái mình còn bị cái mắt muỗi kia nó theo dõi cho cả ngày! Anh rể ơi là anh rể!”
Tại một nơi khác...
“Hắt xì!”
Cao Lang cứ chốc chốc lại hắt xì, trên màn hình máy tính, anh nhìn chăm chăm người con gái đang nói xấu anh ở nhà. Đêm nay cô sẽ phải van xin anh thôi.
Nhoắng cái cũng sáu giờ tối, phải nói là thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Cao Lang cũng đã về, kế theo sau là Phong Lãnh và Ảnh Quân.
Phong Lãnh đưa cho cô một hộp quà to, anh ta lịch sự nói:
“Chúc mừng sinh nhật!”
Thanh Di vui vẻ nhận lấy quà trong tay Phong Lãnh, tiếp đó là Ảnh Quân, anh ta đưa hộp quà cho cô một cách nhanh chóng và chỉ kịp nói
“Sinh nhật vui vẻ nhé!”
Thanh Di vừa kịp gật đầu cảm ơn thì Ảnh Quân đã lao tơi chỗ mèo nhỏ. Anh ta bế nó lên và sờ mó vào cái dây chuyền ở cổ của mèo nhỏ. Ảnh Quân đưa ra bộ mặt khó hiểu nhìn Cao Lang, anh hỏi với vẻ giọng bất mãn
“Này! Chỉ là con mèo thôi, cậu có cần đeo cho nó cái dây chuyền hàng chục triệu vậy không? Thật quá lãng phí!”
Cao Lang nhàn nhã ngồi xuống ghế sô pha, đồng thời anh đáp lại thắc mắc của Ảnh Quân
“Thanh Di thích mèo, tôi thích sáng tạo ra trang sức. Hai thứ kết hợp lại là ra con mèo này đấy!”
Ảnh Quân đến cạn ngôn với Cao Lang, anh ta trợn mắt phụng má rồi quay ngoắt đầu ra chỗ khác, bỏ bé mèo đáng thương lên tay Thanh Di.
Thanh Di vẻ mặt kiểu rất ba chấm, cô cũng đến ạ với Cao Lang. Nhưng...cô hiểu được rằng ý nghĩa của sự xa xỉ này, Cao Lang là muốn những thứ gì tốt đẹp nhất đều sẽ đến bên cô. Anh nuông chiều cho từng sở thích nhỏ nhặt nhất.Phong Lãnh uống một ngụm rượu vang, anh ta vỗ nhẹ vai Cao Lang rồi nói:
“Của nhà làm ra, cứ để cậu ta thể hiện đi!”
Cao Lang biết Phong Lãnh chỉ đang trêu đùa nên anh cũng không bận tâm nữa. Phong Lãnh như nhớ ra điều gì anh liền nói với Cao Lang nhưng mắt lại nhìn về Bách Thảo
“À! sẵn tiện cậu thiết kế cho tôi cái Camera như nhà cậu đi! Tiện bề theo dõi!”
Cao Lang xuýt cười tuột hàm, anh gật gật đầu. Bách Thảo sôi máu liền lườm Phong Lãnh một cái, cô bé lẩm bẩm chửi thề trong miệng.
Cùng lúc là tốp của Cao Tùng và Ngụy Tư Phong, họ vừa hay nghe được câu chuyện khá hài hước của Phong Lãnh nên môi đã đặt sẵn một nụ cười.
Cao Tùng bước tới trước mặt Thanh Di, anh ta giơ ra một chiếc hộp quà nhỏ xinh, Thanh Di nhận lấy và nói
“Cảm ơn cậu!”
Cao Tùng nhẹ nhành mở nắp hộp ra, bên trong là chiếc lắc chân cỏ bốn lá của S.W.E với thiết kế tinh xảo. Thanh Di thấy nó quá đẹp nên cô nhất thời bật nhỏ lên tiếng “wow!”
Cao Lang như một hũ giấm chua, sát khí đùng đùng nổi lên trên gương mặt, sau đó lan ra khắp người, Phong Lãnh ngồi cạnh cũng đã cảm nhận được cơn giận dữ trong anh đang trỗi dậy, anh ta liền đứng dậy đi về chỗ Cao Tùng
“Quà cũng đã tặng, chúng ta ăn tiệc được rồi!”
Nói xong, Phong Lãnh khoác vai Cao Tùng rồi lôi đi. Cao Tùng định không đi nhưng vì lực của Phong Lãnh hơn hẳn nên anh ta đành thuận theo.
Cao Tùng nói nhỏ với Phong Lãnh
“Em chỉ muốn đeo nó lên chân cô ấy thôi mà?”
Phong Lãnh lắc nhẹ đầu và bắt đầu nói ra những câu triết lý
“Cậu là em trai mà không hiểu được tính cách anh mình sao? Tôi vừa cứu cậu một mạng đấy? Có lẽ...nếu cậu mà đeo vòng vào chân của Thanh Di thì người chịu khổ không phải là cậu đâu, có thể...Cao Lang sẽ trói chân Thanh Di lại chẳng hạn. Thằng đó ghét nhất là thứ gì thuộc về mình mà lại bị người khác chạm vào, tính độc chiếm của thằng đó thì khỏi bàn!”
“Em biết là vậy, nhưng tính cảm của em đối với Thanh Di cũng không kém phần anh ấy đâu! Cô ấy có phải Rô bốt đâu? Quyền lựa chọn phải là cô ấy mới đúng!”
“Anh cậu cũng khó xử khi một bên là em trai, một bên là người cậu ta yêu. Nếu tôi là thằng đó thì...tôi cũng sẽ rất đau đầu đấy! Cậu vẫn nên suy nghĩ lại về mối tình này!”
Cao Tùng thở dài một cái rồi đáp lại:
“Có vẻ...anh cũng thay đổi rồi! Từ khi Bách Thảo xuất hiện trong cuộc đời anh...anh đã không còn là Phong Lãnh máu lạnh, lạnh lùng, không có cảm xúc nữa, thay vào đó là người đàn ông của gia đình, nói chuyện cũng cởi mở hơn!”
“Cậu cũng thấy vậy à? Tôi cũng thấy thế, haha!”