Bước vào căn phòng Vip thử đồ cho cô dâu, Thanh Di đã chứng kiến gương mặt vô cùng vui tươi, rạng rỡ, tràn ngập niềm hạnh phúc và niềm tin. Càng nhìn con bé như vậy, cô lại càng không nỡ để nó biết tất cả mọi chuyện mà bản thân vừa phải trải qua.
Khóe miệng mặc định đã cong lên, Thanh Di bước vào tiến gần tới Bách Thảo. Cô nhìn bộ váy cô dâu màu hồng phấn đẹp đẽ kia, được mặc trên người Bách Thảo, thật là một tuyệt phẩm, hơn nữa còn kèm theo phụ kiện cho cô dâu cực kỳ xa hoa. Nhìn nó như một công chúa từ trong truyện cổ tích bước ra vậy.
Thanh Di nói:
“Em rất đẹp! Bác trai đặt thiết kế...thật vừa khít!”
Bách Thảo vui vẻ đáp lại:
“Bố...thật hiểu em!”
Bầu không khí lại trầm lắng, Phong Lãnh biết Bách Thảo buồn nên vội vã bước tới an ủi
“Không nhắc tới chuyện này nữa, Bách Thảo...em dẫn Thanh Di đi chọn đồ phù dâu đi!”Phù dâu?
Sao cô chưa thấy Bách Thảo nói gì mà? Mắt cô trợn tròn, miệng hơi mở nhẹ mấp máy trong vô thức. Thanh Di ghé tai Bách Thảo nói thì thầm:
“Này! Sao em không nói gì với chị, bảo chị làm phù dâu sao? Ngại chết đi được!”
Bách Thảo vỗ nhẹ vào lưng cô một cái, giọng nói cũng hạ thấp rồi thì thầm theo
“Ngại gì mà ngại, em biết cái tính chị hay ngại nên chỉ có như này, chị mới chịu làm phù dâu cho em thôi!”
“Cái con nhỏ chết tiệt này!”
Bách Thảo bịt miệng cười râm ran, nó vui vẻ kéo cô đi xem hết bộ váy nàu tới bộ váy khác. Tới khi Cao Lang bước vào, cũng chính là lúc nụ cười của cô đang rạng rỡ như đóa hóa hướng dương.
Anh không vội bước thêm, chỉ đứng lại tại cửa rồi ngắm nhìn nụ cười sau lớp bọc thương đau kia. Phong Lãnh thấy anh đang lấp ló sau cánh cửa thì vội vàng lên tiếng:
“Lang, đến rồi à? Mau vào đây đi, Cao phu nhân tương lai của cậu đang thử váy!”
Nghe tới hai từ “Cao phu nhân tương lai” vừa to vừa rõ ấy, Thanh Di và Bách Thảo theo phản xạ nhìn về phía Phong Lãnh. Nhìn theo ánh mắt của anh ta chính là hướng cửa chính, cử chỉ hành động có vẻ như chẳng quan tâm, nhưng...ánh mắt cô vội vàng liếc nhìn anh.
Bách Thảo gẩy tay cô, ý nói Cao Lang đã tới rồi, trên khóe miệng cô lúc ấy chỉ đành vẽ tạm nụ cười gượng gạo. Sợ mọi người nghi ngờ, Thanh Di đã bạo gan nói dối
“Hiện tại chị và anh ấy không thể nói chuyện, em biết rồi đấy, bà nội Cao Lang đang theo dõi, vì vậy Mai Trúc đã phải đóng giả chị. Thế nên không phải quá ngạc nhiên khi chị và anh ấy khác xa mọi ngày nhé!”
“Oh...Là thế sao? Bà nội anh ta thật nguy hiểm!”
Thanh Di đã chọn được bộ váy vô cùng ưng ý, nó là chiếc váy phù dâu màu trắng, dài trùm gót chân, mọi thứ từ chất liệu vải sờ mát tay cho tới rừng đường kim mũi chỉ, chúng đều tỉ mỉ đến từng Milimet
Chị nhân viên đưa cô vào phòng thay đồ, mặc xong chiếc váy xinh đẹp lên người, họ tiếp tục trang điểm và làm tóc cho cô. Xong xuôi tất cả, cô nhìn lại mình trong gương, thật giống...một cô dâu thực thụ.
Khi chiếc rèm trắng pha ren đầy tinh xảo được kéo sang hai bên, thân hình cô cùng chiếc váy dần xuất hiện trước mặt rất nhiều người. Con nhỏ Phong Uyển với bộ dạng lếch thếch đang định bước vào cửa, thấy cô một cái, nó vội há mồm trợn mắt nhìn với vẻ đầy ngưỡng mộ.
Bách Thảo gật gật đầu tỏ ý vô cùng thích chiếc váy này, người tiếp chính là Cao Tùng, anh ta trợn to mắt nhìn cô, ánh mắt phải nói là chan chứa tình yêu cất giữ bấy lâu.
Mai Trúc nhìn chăm chăm gương mặt rạng rỡ, rồi lại nhìn xuống chiếc váy lấp lánh của Thanh Di, ánh mắt cô ta phức tạp và khó tả vô cùng. Khuôn miệng thì cười đấy nhưng...ánh mắt nó cứ sai sai thì phải.
Người lạnh lùng và chẳng tỏ thái độ gì từ đầu tới cuối chính là Cao Lang, anh ngồi im bất động trên ghế sofa đỏ, ánh mắt chỉ nhìn cô chăm chăm không rời, không nói một lời nào.
Phong Lãnh ẩy vai Cao Lang, anh ta hỏi:
“Sao...cậu thấy Phong phu nhân của cậu thế nào?”
Lúc này, khóe miệng anh mới có chút chuyển động liền cong nhẹ, cái đầu hơi cúi xuống, thở dài một cái rồi tiếp tục nhìn cô. Anh nói:
“Đẹp!”
Chỉ vỏn vẹn một từ, mọi người rất ngạc nhiên vì cậu trả lời cụt lủn của anh. Những người biết chuyện, họ cũng không nhạc nhiên quá lâu, còn lại trong số những người ở đây, người hoàn toàn chưa biết gì chính là Phong Lãnh. Anh ta cũng đã biết chuyện bà nội nhận Mai Trúc là Thanh Di, nhưng...chẳng phải họ đã giải quyết rồi sao? Không lẽ lại còn sự tình khác.
Phong Lãnh cũng không hỏi gì thêm, anh bước tới bên cô dâu của mình, vừa là nịnh nọt Bách Thảo, vừa là phá tan cái bầu không khí căng thẳng này
“Cô dâu của tớ cũng...đẹp!”
Mọi người cười rộ lên, tiếng cười to vang vọng tới mấy căn phòng. Thanh Di vì muốn che dấy đi sự thất vọng tràn trề này, nên cũng đành cười qua loa để che mắt thiên hạ thôi.