Ông Là Nhân Yêu, Ông Sợ Ai ?

Chương 46: Chương 46: Bảo Vệ Hàng Của Mình




Sáng sớm hôm sau Con Vịt nhẹ nhàng rời giường nhưng vẫn làm lão tử tỉnh giấc, tỉnh rồi cũng không muốn dậy nên nheo mắt rình xem anh thay đồ. Trước khi đi anh lại quay ra ôm lão tử, dém chăn cẩn thận. GM, lão tử thực sự rất cảm động.

Ôm xong, anh quay qua ôm Chủy Chủy.

GM, lão tử chưa nói gì hết!

Lão tử ngủ thẳng đến 9h30 thì có người gõ cửa.

Tôi tưởng mẹ Con Vịt, ra mở cửa mới biết là “cô bé hàng xóm” Trình Trình.

Dì Quỳnh Dao ơi, lão tử sống đến 30 năm, cuối cùng cũng được giao đấu với tiểu tam à?!

Được rồi, lão tử thừa nhận đôi khi nhàn rỗi chán chường lão tử hay xem chút phim Hàn, tiểu thuyết máu chó linh tinh!!! Có một định luật đã định thế này: nữ chính phải xinh đẹp hơn tiểu tam!!!

Lão tử ngẩng cao đầu, đang định ra vẻ boss rất tự tin thì chợt phát hiện một việc:

Hôm nay cô ta mặc bộ đồ cùng loại với bộ thời trang Tam đại đệ tử của thầy thuốc: áo len vàng nhạt, váy ngắn trắng, giày cổ thấp cùng màu, đồ trang sức trang nhã, thanh xuân trẻ trung, tươi đẹp hoạt bát.

Khi đó lão tử đang mặc áo ngủ trắng trơn, tóc chưa chải, mặt chưa rửa, vừa mới ngủ dậy.

Lão tử toát mồ hôi. GM, dù lão tử là diễn viên, cho dù lực hấp dẫn của nữ chính là định luật không thể thay đổi trong ngôn tình máu chó, nhưng trang bị hình như hơi cách xa quá?!

Chẳng bằng từ bỏ thôi.

GM, chẳng nhẽ trong cuốn ngôn tình máu chó này, lão tử không phải hình tượng nữ chính xinh đẹp, mà là nữ chính tiểu bạch bụng dạ tử tế?

Thôi được rồi, định luật không đổi 2: nữ chính nhất định phải là người lòng dạ tử tế, lấy ơn báo oán, yếu ớt tao nhã; nữ phụ nhất định là kẻ ham hư vinh, tâm địa rắn rết, âm hiểm ngoan độc!!!

Vì thế, GM, là một nữ chủ tốt bụng, dùng ơn báo oán, yếu ớt tao nhã, tôi có nên mời cô ta vào nhà không nhỉ?!

Vì thế lão tử cho cô ta vào nhà, nhưng lão tử đã quên nhà này còn một thành viên khác – bất hạnh nữa là khi lão tử vừa nhớ ra, Chủy Chủy đã xông lên tiếp xúc thân mật với cô ta.

Vì thế nữ phụ bị chó cắn. Lão tử nhìn dấu răng đỏ máu trên cái đùi trắng muốt kia mà không thể không thán phục: Chủy Chủy, mẹ nó chứ, em đúng là không nhận ai hết!!! Sau đó là ý tưởng đầu tiên: Con Vịt, chỗ anh bán vaccine phòng dại không nhỉ…

Tôi dẫn Chủy Chủy vào phòng ngủ, định đỡ cô ta xuống nhà vì bên ngoài khu nhà có phòng khám, có lẽ có vaccine, nhưng cô ta không hề hấn gì: “Này họ Tô, cô đừng giả tử tế nữa!!! Tôi và Điểm Điểm đã có tình cảm 26 năm, cô quen anh ấy được bao lâu? Cô có hiểu anh ấy như tôi không?”

Cô ta đã bắt đầu nức nở. GM, thật ra lão tử vẫn là một người rất phong độ, bình thường không so đo với các MM. Nhưng mà nhìn thế này, kiểu gì cũng giống như lão tử đang bắt nạt cô gái yếu đuối nhu nhược ấy nhỉ!

Hơn nữa cái dấu răng đỏ máu trên đùi kia quả cũng thu hút, cô ta không đau nhưng lão tử đau hộ, vì thế lúc ấy, lão tử lại tử tế nhắc nhở: “Tôi bảo này, đùi cô không đau à? Cứ xuống nhà tiêm vaccine đi, tránh bị bệnh.”

Cô ta vừa nghe lại càng ngúng nguẩy: “Cô còn nói mát à!” rồi lại đẩy lão tử ra, nước mắt lã chã: “Từ khi còn học tiểu học, anh ấy đã muốn rước tôi về nhà, cô biết không??? Cô dựa vào cái gì mà tỏ cái thái độ đấy khi nói chuyện với tôi, dựa vào cái gì!!!”

Nữ phụ khóc rồi bỏ chạy. Tôi thở dài: đồ ngốc, có một số thứ khi cô đã từ bỏ thì sẽ không còn thuộc về cô nữa. Mặc kệ nguyên nhân là gì, mặc kệ có bao nhiêu lần cũ, thì cũng không còn là của cô nữa, hiểu chưa…

Đóng cửa lại, tôi thả Chủy Chủy ra. Nó vẫn đang gầm gừ, lão tử quát một tiếng, nó phẫn nộ tránh ra. Không lâu sau, Con Vịt gọi điện về. Lão tử nghĩ hay nữ phụ lại đi mách lẻo? Nói lão tử thả chó cắn cô ta?

Lão tử hộc máu. GM, chẳng lẽ lão tử lại là hình tượng nữ chính chịu oan không rửa nổi sao?!

Đúng là đời người không chỗ nào không có máu chó!

Nghe điện thoại, tôi cũng không nghĩ mình sẽ giải thích với anh. Cứ thế chịu đựng làm một nữ chính làm người vợ bình thường bị ngược trong cái kịch bản sũng nước mắt đầy máu chó đi!

Vì thế…

“Long nhân, dậy chưa? Anh đón em, chiều ra ngoài chơi?”

Ơ, GM, không phải anh gọi hỏi tội à?

“Ơ, dậy rồi.” – lão tử ngẫm lại, nói trước vẫn hơn – “Con Vịt.”

“Sao?”

“Vừa rồi thanh mai của anh qua, bị Chủy Chủy cắn.”

“Trình Trình? Có nghiêm trọng không?”

“Cắn một cái.”

“Em thay đồ đi, anh hỏi xem cô ấy đang ở đâu.”

“Ặc.”

Vì thế, GM, hóa ra lão tử là nữ chính độc ác tố cáo trước à…

Sau đó Con Vịt không đi cùng tôi. Trình Trình kia nói bác sĩ bảo cô ta phải ở lại bệnh viện quan sát, buổi trưa Con Vịt phải đi đón Trình Minh Minh. Con Vịt gọi hỏi tôi có muốn đi cùng không, đi cùng cái *beep*!

Vì thế lão tử từ chối.

Sau đó lão Thánh gọi điện cho lão tử, nói Chân Phạm đã về, rủ cùng đi ăn cơm. Lão tử chém giết xe Con Vịt, xe anh là Chevrolet màu đen, không gian trong xe rất rộng, nhìn rất khỏe khoắn. Nói chung lão tử hài lòng, lái ra khỏi cửa.

Nhiều giờ sau, lão tử đứng ở cổng trường của Hoa Trư tìm Chân Phạm, Hoa Trư và lão Thánh. Hoa Trư nhất định đòi ngồi cùng lão tử, xe giao cho lão Thánh lái.

Lão tử không ngờ Chân Phạm trông trẻ thế mà lại là nhân viên công vụ quốc gia. Nói thật, tôi nghi ngờ rằng bộ áo rồng cánh đỏ của thiên cơ kia…có phải dùng tiền công vụ không nhỉ?!

Xe đi trên đường quốc lộ xanh hóa. Lão Thánh hỏi mọi người muốn đi đâu, Hoa Trư hào hứng nói muốn đi công viên Đại Long Đàm, còn nói muốn cho bọn tôi thấy kiến thức hướng dẫn du lịch của cô bé. Ba người trong xe đồng loạt toát mồ hôi: “Đừng, đã thấy rồi.”

Có lẽ tôi đã quá già để đi chơi công viên – cảnh ở đây tuy đẹp nhưng lại chẳng cảm thấy hứng thú ở đâu cả. Chỉ có Hoa Trư hào hứng chạy chơi, Chân Phạm lo lắng đi sát theo sau.

Lão tử tìm một cái đình ngồi xuống, ý bảo lão Thánh: mọi người chơi đi, tôi ngồi đây chờ.

Anh ta lại cũng ngồi xuống, ngồi xong thì thò tay tìm điếu thuốc: “Con Vịt đi làm?!”

Lão tử cũng bắt chước anh ta, lấy một điếu thuốc, ý bảo: châm lửa cho đây.

Anh ta châm cho tôi: “Nhân yêu, hôm qua Trình Trình gọi điện cho anh, hỏi chuyện em và Con Vịt.”

Anh ta liếc lão tử, phả khói rồi tiếp tục: “Cô ta lớn lên cùng Con Vịt, sau khi tốt nghiệp thì đi Thượng Hải, ở bên kia vui vẻ với người đàn ông khác.”

Lão tử hoàn toàn không có hứng thú với câu chuyện này chút nào, đơn giản chỉ là câu chuyện tình cũ, nhưng lão tử lại thấy tò mò về anh chàng kia: “Anh chàng mà cô ta thích với Con Vịt, ai hơn?”

Lão Thánh nở nụ cười: “Cô ta không thích Con Vịt làm thú y, haha. Mấy năm trước, làm bệnh viện thú nuôi không phải chuyện nở mày nở mặt, cô ta thấy chỉ toàn làm với chó mèo nên xấu hổ.”

Tôi ngẩng đầu nhìn lão Thánh: “Anh nói xem, Con Vịt yêu cô ta không?”

Lão Thánh tránh nặng tìm nhẹ, tiếp tục kể chuyện: “Sau đó cô ta kết hôn với thằng kia. Nhưng em có biết đàn ông ấy à, trước và sau hôn nhân rất khác nhau, không phải ai cũng như Con Vịt, xin gì được nấy.”

Cơ bản lão tử cũng đoán được kết cục: “Vì thế cô ta ly hôn, mang con về tìm Con Vịt?”

Lão Thánh cười: “Thật ra khi đó, mâu thuẫn của bọn họ cũng không đến mức này. Có điều cô ta liên tục cãi nhau với thằng kia, đặc biệt sau khi có con lại càng hay so sánh thằng đó với Con Vịt. Em có biết đấy chính là tử huyệt của đàn ông, không thằng nào lại chịu được việc bị vợ mình so sánh rằng bạn trai cũ tốt hơn. Vì thế không chỉ có cô ta bất mãn.

Sau đó, hai người cãi nhau, thằng kia động thủ. Đã đánh rồi thì không biết nặng nhẹ, có lần” – anh ta chỉ tay – “nó dùng ghế đánh cô ta trật khớp, rồi mới loạn lên đòi ly hôn.”

“Thật ra đàn ông, dù không hiểu là nghĩ gì nhưng bực đến đâu cũng không thể nào xuống tay đánh vợ mình thành ra như vậy,” – anh ta nhìn xa xăm, cười cười – “Đương nhiên không phải lo em đánh gãy tay Con Vịt là may mắn lắm rồi.”

Tôi dựa vào lan can sơn son trong đình nhỏ, nhìn khói thuốc bay theo làn gió rồi tan biến trong hư không.

“Lão Thánh, anh bảo Con Vịt yêu Trình Trình không?”

Anh ta gật đầu, chắc chắn.

“Vậy anh bảo Con Vịt yêu tôi không?”

Anh cười hỏi lại: “Nhân yêu, em thương cậu ấy không?”

Tôi không biết. Chữ “yêu” này đối với chúng tôi bây giờ nghe dường như quá mức buồn nôn, có điều gặp vài lần, ở chung 4 ngày, có thể yêu không?

“Anh không biết cậu ấy có yêu em thật không, nhưng nhân yêu, cậu ấy thật sự muốn ở bên em,” – anh ta dụi thuốc, đứng dậy – “Em không phải lo chuyện Trình Trình. Ít nhất bố mẹ Con Vịt chắc chắn không đồng ý cô ta qua cửa. Em cứ coi như không biết là được. Mà em với Con Vịt ở bên nhau, chỉ cần em không bỏ, cậu ta chắc chắn không bỏ em.”

Ý tưởng này quả giống với điều lão tử suy nghĩ. Lão tử đứng dậy vỗ vai anh ta: “Yên tâm đi, tôi sẽ coi trọng hàng họ nhà mình.”

Lão Thánh: …

Đi gần hết công viên, chân lão tử đã cứng đờ, Chân Phạm đề nghị đi ăn, (nhỏ giọng) có thể chi trả được. Nhưng lão tử nghĩ Con Vịt ở nhà cũng không biết đang làm gì, thôi cứ quay về nhà Con Vịt!

Khi về đến nơi, bọn Chân Phạm đã đến rồi.

Đi đường khá lâu, lúc về tôi thấy mẹ Con Vịt mở cửa, trông bà rất lo lắng khi thấy tôi: “Mãi mới về, mẹ còn tưởng con đi lạc!”

Bà kéo tay tôi vào nhà, mời Hoa Trư và lão Thánh ngồi.

Lão tử vào trong mới biết vì sao nhìn mặt bà không ổn: Trình Trình và Trình Minh Minh đang ngồi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.