Ông Là Nhân Yêu, Ông Sợ Ai ?

Chương 35: Chương 35: Thật Ra Anh Cũng Từng Muốn Tỉnh Lại




Lão tử thường xuyên đánh lén Tử Điệp MM, vợ của Mạn Đà La nên hẳn cô nàng cũng phàn nàn với anh ta ít nhiều, vì thế hắn cực kỳ không muốn chạm mặt lão tử. Lão tử đương nhiên cũng không đợi để mà gặp hắn làm gì cả.

Cũng may người này ân oán rõ ràng, cũng không làm loạn lên với người ở Mông Hồng Thiên Hạ. Trên thực tế anh ta lại còn tỏ vẻ muốn mượn sức người Mông Hồng Thiên Hạ.

Vì vậy chuyện này trở thành ân oán cá nhân của bọn ta.

Hễ anh ta thấy lão tử sẽ truy lão tử, còn khổ cái lão tử chưa đạt đến cấp 75, không thể nhìn thấy ẩn thân của anh ta! Lão tử thường bị hắn đánh cho đo đất.

Cũng may lão tử có thói quen dắt theo pet, đánh không lại thì có thể định thân hắn rồi chạy. Chuyện này khiến cho hai bên đều vô cùng buồn bực.

Sau đó, ai trong liên minh Mạn Đà La cũng biết một quy luật rằng khi Mạn Đà La nhìn thấy lão tử thì dù có nhiệm vụ phải làm gấp cũng chắc chắn anh ta bỏ để truy đuổi lão tử. Mà cứ truy thì xác định là tay không đi về.

Một ngày, lão tử vừa mượn được Nguyên Hồn Châu để hóa khỉ của Con Vịt để chơi, thế là cũng mua thiên nhãn rồi tìm tọa độ của Tử Điệp MM, tiếp tục tặng cô nàng đặc quyền “tận hưởng ánh sáng” của hạt châu này.

Rồi lão tử nhanh chân quay về Đông Hải Chi Tân.

Ặc, được rồi, thật ra nơi đó cũng chẳng an toàn mấy, chỉ là Con Vịt hay treo máy ở đó. Nếu có Con Vịt, Mạn Đà La không đánh lại lão tử.

Ái chà, nghĩ cũng thực sự là điên cuồng. Tôi sẽ chẳng bao giờ nói những điều này nếu tôi không đọc kênh Thế giới.

[Thiên hạ] Mạn Đà La: Con Vịt, mẹ nó chứ, ông quản đàn bà nhà ông cho cẩn thận vào! Không có việc gì thì đừng để cô ta lấy mất hạt châu!

Sau đó một hàng chữ nhỏ màu vàng cũng xuất hiện trên kênh Thế giới

[Thiên hạ] CTUUBTT: Thứ nhất, đồ của tôi, cô ấy mượn chứ cũng chẳng phải lấy trộm gì; thứ hai [hộc máu], thật ra tôi không quản được cô ấy!

Đêm nay cũng giống lần trước đánh quái với anh ta, có đôi lúc lão tử thấy thật khó nói nên lời.

[Bạn tốt] Bạn nói với CTUUBTT: tôi phải đi ngủ đã

[Bạn tốt] CTUUBTT nói với bạn: ừ. Có hôn chúc ngủ ngon không?

[Bạn tốt] Bạn nói với CTUUBTT: Biến!

[Bạn tốt] CTUUBTT nói với bạn: [xoay quanh]

[Bạn tốt] Bạn nói với CTUUBTT: nói, khi nào anh mới giúp tôi lên cấp 70?

[Bạn tốt] CTUUBTT nói với bạn: sớm thôi mà

Rồi cuối cùng Lưu Ly Tiên cũng lên đến cấp 75. Trước mắt đây là cấp cao nhất trong game. Đám lão Thánh và Thái giám cũng dần lên cấp, có mỗi Con Vịt vẫn cứ mãi ở cấp 74.

Tôi thấy rằng anh ta thừa kinh nghiệm để lên cấp 75 rồi, có điều anh ta không lên thôi.

Ngày nào đó, tôi log in thấy anh ta không onl nên đi chiến trường cùng Thái giám. Cậu ta hỏi tôi có hồi linh đan không? Giờ tôi mới nhớ ra hình như lâu lắm rồi mình không mua mấy thứ này, rồi lại cũng nhớ tới nhiều chuyện khác. Chẳng hạn như đã bao lâu rồi tôi không về công ty? Đã bao lâu rồi không chủ động gọi điện thoại cho chú Dương? Đã bao lâu rồi không đi làm đẹp? Đã bao lâu rồi không đi chơi mạt chược với đám bạn xấu?

Nếu một người đối tốt với bạn, bạn sẽ xem nhẹ nhiều chuyện khác và thậm chí còn mất nhiều mối liên hệ.

Tôi nghĩ tôi không thể chết già ở cái chốn này được. Game này đã chiếm quá nhiều công sức của tôi rồi!

Thôi, lão tử phải tỉnh lại, phải thay đổi triệt để, phải sống lại mới được!!!

Vì thế, mấy ngày nay, thời gian lão tử loăng quăng ở công ty dần nhiều lên. Mọi người đều dùng ánh mắt “Lão Đại, cuối cùng chị cũng bỏ cái xấu theo cái tốt rồi” để nhìn tôi, khiến tôi thấy vô cùng ức chế.

Tiếp theo, chú Dương cũng tìm lão tử, nói rằng bạn chú có một người con sắp về gặp bố mình trong hai ngày tới, hay là thử xem sao?!

Nếu là trước kia, chắc chắn lão tử sẽ từ chối ngay lập tức. Có điều Tô Như Thị 30 tuổi rồi, thời gian xuống lỗ cũng không còn xa nữa *bó tay bà cô này*, tự nhiên tôi cảm thấy nếu như có thể ở bên ai đó có lẽ cũng không tệ.

Vì thế tôi đồng ý.

Chú Dương cực kỳ tích cực, hôm sau đã thu xếp cho lão tử gặp mặt con nhà người ta.

Địa điểm gặp mặt là một quán cafe gần công ty tên Huyền Nguyệt. Khi tôi đến người đã đang đợi sẵn. Tôi không có thói quen để người khác chờ, vì vậy cũng cảm thấy có cảm tình hơn với anh ta. Anh ta húi cua, cao khoảng 1m78, nhìn cũng được.

Chẳng nhẽ lão tử thực sự thiếu con mắt nhận ra người đàn ông tốt sao?

Khi ngồi xuống, bọn tôi bắt đầu nói chuyện, nói đến cả tình hình tài chính trong nước, rồi xu thế của cổ phiếu… Sau đó, lão tử thấy đói bụng, giơ tay định gọi đồ thì anh ta vội ngăn lại: “Hay đi ăn buffet đi?”, sau đó nhỏ giọng nói mà không hề tỏ ra tự đắc: “Buffet ở đây có đồ uống và hoa quả miễn phí đấy!”

Được rồi, cảm tình là ngay cả tiền cơm cũng phải bớt được một phần.

Buffet ở đây là một nồi lẩu nhỏ, dùng cồn đốt. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Hay gọi hai nồi đi?”

Anh ta lấy nho trên cái đĩa trước mặt lão tử, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Không, bọn họ sẽ không nói đâu.”

Tôi % ¥% ¥ # · ·! ! !

Được rồi, thật ra tiết kiệm cũng là một ưu điểm, vì thế khi ăn cơm xong, lão tử đề nghị ra ngoài đi dạo một chút.

Ra cửa, anh ta nhìn tôi hỏi: “Em không lái xe đến à?”

Lão tử rớt mấy vạch đen trên trán, nhưng vẫn hít sâu: “Anh cũng không đi à?”

Anh ta cười: “Anh không mua, nghe chú Dương nói cô có xe riêng nên anh cũng chẳng mua làm gì, sau này kết hôn có thể dùng chung.”

Lão tử ngẩng đầu nhìn trời.

Sau đó hai người sóng vai nhau đi trên con đường trải đá dăm nhỏ bên bờ sông của công viên. Thời tiết tháng 12 ở thành phố S có gió nhẹ nhưng trời vẫn nắng ấm, dù cành liễu đã khô nhưng cây cỏ xung quanh vẫn có thể tạo nên bầu không khí nên thơ; có điều mấy lời nói của anh ta lại khiến tôi không thể tận hưởng nổi cảnh vui ý đẹp bên mình.

“Tiểu Tô, anh nghe chú Dương nói em có hai căn hộ ở khu X?”

“Ơ, vâng”

Chú Dương, chú đừng có cống hết tổ tông 18 đời nhà cháu cho nhà người ta thế chứ!

“Không cho thuê hả? Chỗ khu X đó, nếu em cho thuê căn hộ 3 buồng 1 phòng làm việc, thêm 1 ban công nữa thì tiền nhà một tháng chắc phải được 3 4 ngàn đấy nhỉ?”

Lão tử khua tay: “Anh làm nghề gì nhỉ?”

“Anh? Anh làm kế toán.”

Lão tử hiểu rồi!

Chuyện xảy ra sau đó thì càng khỏi phải nói.

“Sau khi chúng ta kết hôn, phòng cưới chỉ dùng phòng của em ở khu X, còn cho thuê chỗ XX kia nhé?”

Lão tử bỏ chạy.

Chiều về đến nhà đã là 19h. Khi lão tử chuẩn bị đi cạnh kỹ trường 3vs3 thì nhận được tin nhắn điện thoại, nội dung như sau: “Tiểu Tô, anh cảm thấy vừa tạm biệt chưa bao lâu đã thấy nhớ em. Ngày mai em có thời gian không?”

Tô Như Thị tôi đời này chưa bao giờ nhanh nhẹn như thế.

“Không!”

Hôm sau, chú Dương không tiếc công tiếc sức, tự mình lái xe qua chỗ tôi. Lão tử giãy giụa giải thích cho chú rằng lão tử quyết tâm độc thân thì độc thân, chú cũng chỉ nhẹ nhàng ân cần khuyên bảo, còn cố nói rằng người ta là một nhân tài, là một con rùa vàng nha!!!

Vì thế lão tử cũng cố gắng lấy dũng khí, mất nửa tiếng bôi trét mặt rồi xuất phát. Trên đường đi, chú Dương liên tục nói với lão tử rằng đối phương thích con gái dịu dàng chăm sóc, đến lúc gặp mặt cần phải bớt thể hiện đi, cư xử đàng hoàng vào.

Kết quả khi mọi người gặp nhau ở nhà hàng cơm Tây, lão tử cười phá lên. Con rùa biển này, nói đen thì không đen bằng lão Thánh, nói trắng cũng không trắng bằng Con Vịt. Nói rắn rỏi thì không rắn rỏi như lão Thánh, nói mảnh thì lại không mảnh như Con Vịt. Nói tục thì cũng không tục bằng lão Thánh, nói nho nhã thì cũng vẫn thua Con Vịt.

Anh ta mặc bộ vest giá khá đắt, đeo kính mắt gọng vàng, nói tiếng mẹ đẻ không sõi, thỉnh thoảng còn nói câu nửa Anh nửa Trung, động tác ăn cơm Tây rất quy củ, chầm chậm nói chuyện với lão tử, ra cái vẻ rùa biển đánh giá dế chũi từ trên nhìn xuống.

Vì thế lão tử cũng dùng ánh mắt dễ chũi đánh giá rùa biển, nhìn từ trên xuống dưới một lượt. Hình như anh ta rất hưởng thụ.

Sau đó anh ta lại tự mình gọi cho mỗi người một phần món ăn. Chú Dương muốn ở lại nhưng bị tôi phát hiện, đành phải nói mình đi toilet.

Rùa biển tao nhã cắt một miếng sườn rán, dùng thứ tiếng Trung lõm bõm hỏi tôi: “Năm nay Tô tiểu thư bao nhiêu cái xuân xanh?”

Lão tử giả vờ yểu điệu: “Ba mươi ạ.”

Rùa biển nhíu mày, tiếp tục tao nhã cắt sườn rán: “Đối với con gái mà nói, ba mươi cũng không còn trẻ. Nhưng cũng tốt, con gái lớn một chút sẽ biết cách chăm sóc người khác.”

Lão tử mỉm cười gật đầu, tiếp tục giả vờ yểu điệu: “Ha hả.”

“Yêu cầu của tôi đối với phụ nữ thật ra không cao. Phụ nữ à, chỉ cần có thể giúp chồng, dạy con, công việc nhà cửa cũng đơn giản. Cho nên cũng không cần xinh đẹp, tôi ghét nhất kiểu phụ nữ ăn mặc trang điểm xinh đẹp, mỗi lần ra đường cũng trang điểm mất hai tiếng đồng hồ. Nhưng cô ấy nhất định phải chịu khó, nhà nhất định phải sạch sẽ, con người tôi nghiện sạch sẽ. Sau khi kết hôn cô ấy có thể không đi làm, nhưng không được chơi mạt chược, không được hơi tí là rủ bạn bè đến nhà gây ồn ào bụi bặm, không được cứ tôi nói một cãi một, quản đông quản tây tôi, không được.”

Rùa biển còn thao thao bất tuyệt, lão tử đã rơi lệ ròng ròng. Đại ca, anh thuê một người giúp việc châu Phi mà cưới luôn đi, còn đi xem mắt làm gì…

Lão tử rất phù hợp với bộ dạng dế chũi, lần này cũng không nghe vào tai được cái gì. Rùa biển kiên nhẫn giải thích: “Có điều nên ở chung trước một thời gian, nếu hợp thì đi đăng ký?”

GM, để tôi cho chiêu Lưu Chuyển cắt đầu con rùa này cái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.