Có phải rằng tất cả mọi câu chuyện tình yêu trên đời này đều phải trải qua mấy bận cẩu huyết kinh thiên động địa? Ngay cả kết cục tôi cũng không may mắn thoát được.
Lúc tôi đứng dưới nhà đón xe thì thấy Con Vịt, anh đang chạy về phía tôi, gọi to “Lưu Ly Tiên”.
Tôi cúi người bước vào xe, bảo lái xe đi sân bay Bạch Liên.
Lái xe khởi động xe rất chậm, chậm đủ để cho Con Vịt chạy tới nơi. Qua gương chiếu hậu, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một biểu cảm khác trên gương mặt luôn mỉm cười dịu dàng lịch sự.
“Có dừng không?” lái xe là một người khoảng 30 tuổi, hỏi tôi.
Lúc lắc đầu, tôi chợt nhớ đến đêm đó trên Thiên Hạ, dòng chữ vàng hiện lên trên màn hình:
[Thiên Hạ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: Long nhi, anh làm Dương Quá của em nhé?
Kỷ niệm chợt ùa về như thác lũ.
“Con Vịt, anh thích lão tử đúng không?”
“Ừ.”
“Sau này cái gì của anh cũng là của em đúng không?”
“Chỉ cần em muốn, chỉ cần anh có.”
“Thích không?” anh nhỏ nhẹ bên tai tôi, “thích thì ôm lâu một chút.”
[Thiên Hạ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: Long nhi, anh yêu em.
[Đội ngũ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: không chỉ có em nhớ anh, anh…
“Con Vịt, chúng ta sẽ ở chung với nhau nhỉ?”
“Đúng thế.”
[Đội ngũ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: anh treo máy ở đây, nếu em không ngủ được thì tìm anh.
[Đội trưởng] Lưu Ly Tiên: không đi đâu à?
[Đội ngũ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: nếu em không tới, chết cũng chết ở đây.
Anh nhảy qua hàng rào trắng, hô lên “Lưu Ly Tiên”, thế nhưng bóng hình màu trắng ấy bị bỏ lại càng lúc càng xa.
Từng mảnh nhỏ hồi ức hiện lên trong đầu, anh đã từng nói anh muốn dẫn tôi xem hoa đào Giang Nam; anh nói chờ hai người bạc hết tóc sẽ ôm nhau ngắm mây trôi ở Kỳ Phong Thai; anh nói đợi khi chúng ta già đến độ không bắt nổi con chuột, không đi đâu nữa, ở lại Đông Hải Chi Tân ngắm hoa nở.
GM, thật ra Kim Dung gạt người, thế gian này không có Dương Quá, cũng giống như không có Lưu Ly Tiên vậy.
Vì thế, sao tôi có thể làm Tiểu Long Nữ?
Xe tăng tốc, rẽ ở góc phố, theo con đường lớn có cây bàng tỏa bóng đi thẳng về thủ đô, lại như đi qua đường hầm thời gian. Cuối cùng, bóng hình của anh cũng biến mất. Khi đó, trong xe, Hoàng Duyệt cất giọng ca một trích đoạn trong vở kịch, nhưng cũng chỉ hát trích đoạn đó, không có mở đầu và kết thúc.
Tôi đưa tay tắt radio.
Lúc tới sân bay, trời sáng trong, thành phố L tháng tư dịu dàng như tình nhân ngọt ngào. Khi tôi mở cửa xe, lái xe đưa tôi một tờ khăn giấy.
GM, sao tự nhiên tôi lại khóc?
Thật ra tôi không hề khóc.
Khi đó đang mùa vắng khách, giá vé máy bay rất rẻ.
Lúc tôi đi từ quầy check in vào máy bay, tờ khăn giấy hương hoa nhài đã bị vò nát. Qua cửa soát vé, tôi tháo pin điện thoại, bỏ sim vào khăn giấy, sau đó hơi giơ tay lên, nhìn nó vẽ một đường vòng cung trên không trung rồi nhẹ nhàng tiếp sọt rác.
Tôi quay người, ngẩng cao đầu, kiêu ngạo đi qua đám đông.
Khi máy bay cất cánh, tôi không thể không cảm thấy uể oải. Cục khăn giấy kia đương nhiên đã ở lại thành phố này, cùng với nhiều thứ khác.
Được rồi, GM, tôi sai rồi. Chuyện trong game thì cứ để trong game thôi, ngôn tinh cái nỗi gì.
Lúc quay về thành phố S đã 15h. Đầu tiên tôi về công ty, và bị mọi người “úp sọt”.
Mãi mới thoát được bọn họ để vào phòng làm việc, tôi ngửa đầu tựa vào lưng ghế. Cái ghế quá to, nhưng tiểu Đường lại nói ghế của sếp thì phải to một tí mới có khí phách. Vì thế khi ngồi trên chiếc ghế này, lão tử cảm thấy hơi oải. Được rồi, không phải là ghế to, là do sếp quá nhỏ.
Tiểu Đường gõ cửa rồi bước vào, ngồi đối diện với lão tử.
“Cung khai mau.” Cô ấy lấy bộ pha tra Thiết Quan Âm từ ngăn kéo ra.
Tôi gác chân lên bàn làm việc, thả lỏng người, ngửa ra ghế, bắt đầu thuật lại một cuộc hành trình khó tin: “Chị coi trọng một bình sữa.”
Cô ấy văng tục luôn: “Mk, nhiều người như thế, sao lại là một bình sữa? Con trai đâu hết rồi?”
Tôi mò thuốc lá trong túi, lấy bật lửa bạc trong ngăn kéo, châm thuốc: “Em biết, chị luôn tiên hạ thủ vi cường, có hộp sữa bột tiện thể dùng luôn.”
Tiểu Đường trợn mắt nhìn tôi.
Tôi khẽ cười: “Đang lúc uống lại có một con khác lao đến, nói bình sữa này là của nó, càng bi kịch hơn là nó ôm theo con gái, nhìn như vậy, càng có vẻ nó mới cần bình sữa hơn chị.”
“Không phải chứ? Chị nói xem chị lớn thế rồi còn tranh giành bình sữa với một cô nhóc?! Mất mặt thế hả?”
Tôi rít một hơi thuốc, điếu thuốc này không phải loại Phù Dung Vương của lão Thánh, đệch, xin đừng liên tưởng đến Phù Dung tỷ tỷ, thuốc lá vô tội.
Đúng thế, tôi cũng biết mình rất không có phong độ, nhưng tôi rất thích bình sữa này. Bạn cũng hiểu rằng với thứ mình thích, rất khó buông tay.
Tiểu Đường chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào: “Em đang nói về chị đấy, thế bình sữa đó, kết quả thế nào?”
“Kết quả là chị mạnh mẽ chiếm được bình sữa dùng vài ngày, dùng rồi lại phát hiện ra đúng là của con bé.”
Tiểu Đường lật bàn: “Chị… chị…”
Lão tử cười mỉa mai: “Chị vẫn không cam lòng, cứ nhất định phải mang bình sữa đó lên máy bay, cuối cùng lại phát hiện ra bình sữa ấy dính nước bọt con bé.”
Tiểu Đường phụt máu: “Tiếp?”
Tôi phả một vòng khói thuốc: “Tiếp, chị đánh con ranh kia một trận.”
“Đệch!” cô ấy lọc trà, sau đó lại đổ nước sôi lần 2, “chị còn mặt mũi đánh người ta?!”
“Sau đó cũng đánh cho bình sữa kia một trận”
“…”
“Sau đó trả lại bình sữa cho nó.”
“…”
Chuyện kể đã xong, tôi lẳng lặng nhìn cô ấy. Đột nhiên cô ấy tỏ ra cực bình tĩnh: “Em sai rồi, em éo đến cùng hành tinh với chị. Có điều, Tô Như Thị này, dù thế nào chị cũng là sếp của bọn em!!!”
Cô ấy hét lên.
Cô ấy ra ngoài, tôi cười, gục xuống bàn.
Gần 16h, tôi login Lưu Ly Tiên.
Lúc tôi online game, Mông Hồng Thiên Hạ có rất ít người. Tôi đưa Lưu Ly Tiên đến Tây Lăng Trung Nguyên.
Nếu bạn cũng chơi game này, nhất định bạn sẽ biết biểu tượng cửa sổ giao dịch của thương nhân, phía trên cùng có một hình – gọi là “hóa minh”.
Nghĩa là giá trị bảo hộ của mỗi món đồ được căn cứ vào số lỗ trên đó, sau khi “hóa minh”, giá trị bảo hộ sẽ về 0.
Hủy lỗ cần khoảng 2,000,000 điểm kỹ năng, vì thế điểm kỹ năng hôm đó của Lưu Ly Tiên đã được dùng hết để hủy lỗ.
Tôi lại biến thành một đạo sĩ trang bị trung bình cánh lam.
Để phòng tránh bị hack, hệ thống ngăn cản giao dịch, quy định 3 ngày sau mới có thể giao dịch trang bị. Tôi cho tất cả vào Tứ Linh Hạp, chôn xuống đất, coi như khỏi cần giữ 3 ngày. Trong vòng 3 ngày, tôi không muốn liếc mắt đến chúng.
[Hảo hữu] Thanh Hạnh Bất Ngữ nói với bạn: chủ acc???
[Hảo hữu] Bạn nói với Thanh Hạnh Bất Ngữ: có việc gì?
[Hảo hữu] Thanh Hạnh Bất Ngữ nói với bạn: tưởng hôm nay cưới?
Tôi hít một hơi thật sâu… tôi không muốn lại kể lể lại chuyện này lần nữa, tôi không phải chị Tường Lâm!
[Hảo hữu] Bạn nói với Thanh Hạnh Bất Ngữ: đệ tử à, sư phụ đúng là định làm đám cưới, thế nhưng sự thực chứng minh, người hào quang bắn tung tóe như sư phụ cô, quyến rũ thu hút, thần tiên ngọc cốt (lượt bỏ hàng ngàn chữ ca ngợi) là người hiếm có khó tìm, không phải ai cũng lấy được!
[Hảo hữu] Thanh Hạnh Bất Ngữ nói với bạn: [mồ hôi lạnh] hào quang bắn tung tóe, quyến rũ với chả thu hút, Mặt trời mọc đằng Tây rồi!
[Hảo hữu] Thanh Hạnh Bất Ngữ nói với bạn: không cưới thì đi đánh tiểu yêu đi!
[Hảo hữu] Bạn nói với Thanh Hạnh Bất Ngữ: tọa độ.
[Hệ thống] Thanh Hạnh Bất Ngữ mời bạn nhập đội.
Chúng tôi cùng đánh tiểu yêu, sau đó Ôn Như Ngọc cũng tới. Hôm đó hai người bọn họ đều lên level 70… bạn không thể không thừa nhận, chuyện lên level trong trong Thiên Hạ này hôm nay thật cmn biến thái!
Tôi đưa bọn họ đi chiến trường level 70. Chiến trường mới của level 70 là Trận Tuyết Trúc ở Giang Nam. Tôi đùng đùng đi vào. Có điều cảnh ở đây quá nhỏ, chỉ phù hợp với các phái cận chiến nên lão tử vào 2 lần đều dính 2 đòn rõ đau.
Có điều lần này ok rồi, còn có hai người cận chiến theo sau. Thao tác của Ôn Như Ngọc đang dần tiến bộ, dù hôm nay vẫn còn hơi lúng túng nhưng với một người thành thạo như tôi, cậu ta cũng sắp thành con chim già rồi.
Chúng tôi nhảy xuống từ điểm hồi sinh, đi thẳng đến vị trí đặt cờ.
[Đội trưởng] Ôn Như Ngọc: sao thế nhỉ, sao không ai đánh chúng ta, sư phụ?!
[Đội ngũ] Lưu Ly Tiên: bọn họ đang đợi.
[Đội trưởng] Ôn Như Ngọc: Đợi gì?
[Đội ngũ] Lưu Ly Tiên: [tụng kinh gõ mõ] chờ ai ngu ngốc oánh sư phụ cậu còn nửa máu thì bọn họ nhảy vào ăn hôi.
[Đội ngũ] Thanh Hạnh Bất Ngữ: …
Ngày nào đó, hai người bọn họ giết người, lão tử đứng bên thấy chỉ còn tí máu thì tung Phù Kinh Quỷ Thân chiếm đầu người!
Sau khi chiến trường kết thúc, hệ thống thống kê kết quả: lão tử đứng đầu bảng, Ôn Như Ngọc cũng đầu bảng, có điều là từ dưới lên… Chắc chết nhiều lắm.
Lần thứ hai nhảy xuống, bọn tôi gặp Trác Nhĩ Bất Quần. Bên cạnh anh ta là một cô em pháp sư, một cô em bác sĩ.
Tôi chào hỏi một tiếng. Ba người xông lên, Ôn Như Ngọc tấn công thầy thuốc, tôi tập trung vào Trác Nhĩ Bất Quần, còn Thanh Hạnh Bất Ngữ giải trừ trạng thái Định Thân rồi xông ra phía trước pháp sư. Sau đó hai người hợp lại oánh cô ấy.
Trác Nhĩ Bất Quần không có cửa thắng với lão tử, Thanh Hạnh Bất Ngữ thao tác rất tốt nên pháp sư kia cũng nhanh chóng ngã xuống. Còn lại em gái bác sĩ cũng chỉ là nhân vật lâu nhâu, làm tụt ½ máu Ôn Như Ngọc. Dù thao tác Ôn Như Ngọc chưa ổn định nhưng ít ra cũng được cái da dầy.
Nói thì dài dòng nhưng thật ra quá trình chưa mất đến 1 phút, 3 người họ đã gục.
[Đội trưởng] Ôn Như Ngọc: sư phụ, cảm giác giết người rất thích!
[Đội ngũ] Lưu Ly Tiên: đợi đến ngày cậu quét được cả chiến trường, cảm giác còn tốt hơn.
[Đội trưởng] Ôn Như Ngọc: [gật đầu] em sẽ cố!
[Đội ngũ] Lưu Ly Tiên: ngoan.
Lâu lắm tôi không giết người, mấy tiếng trôi qua trong chớp mắt.
Nếu bạn cũng từng yêu một người trong game, hẳn bạn sẽ hiểu. Thật ra lúc chơi game, không bao giờ bạn cô đơn; sự cô đơn thật sự, chính là khi bạn dành tình cảm cho một người.
1. Phù Dung tỷ tỷ: /芙蓉姐姐/ là một nhân vật khá nổi tiếng. Tên thật là Sử Hằng Hiệp, sinh ngày 19/7/1977, ở Thiểm Tây Hàm Dương.