Thật ra thời gian tôi ở bên Con Vịt chưa lâu, nhưng không hiểu sao khi ở bên thành phố S một mình, tôi lại thấy trống rỗng. Hễ rảnh rỗi là tôi lại một mình chạy ở Đất Hoang.
Thiên Hạ này, có thể nói đạo sĩ max level phải là người chịu được cô đơn. Thế nhưng tôi nghĩ mình không bạn bè, không phụ bản, không team cũng không cô đơn; bị cả server truy sát, tôi cũng không cảm thấy cô đơn; tôi chỉ cảm thấy cô đơn từ khi ở bên cạnh anh.
Khi anh không online, tôi không đánh boss, không lùng Thiên Châu, cũng ngại đi chiến trường, thậm chí cả trồng cây cũng uể oải. Bình thường tôi sẽ đưa Lưu Ly Tiên cưỡi thú bay max level qua U Châu, qua Yến Khâu. Bình thường Ôn Như Ngọc và Hoa Trư hay nhắn tin cho tôi, tôi không rep không được.
Đất Hoang vẫn thế, vẫn có thương nhân ầm ĩ, có thế lực báo thù, có yêu hận dây dưa ly tán. Tôi bay trên trời thành Cửu Lê, nhìn bao quát Thiên Hạ, thế mà không liên quan đến bất kỳ thị phi ân oán nào tại đây. Không biết từ bao giờ, Lưu Ly Tiên online chỉ chờ anh log in.
21h30, Con Vịt online. Việc đầu tiên anh làm là gửi tin nhập đội với tôi. Nếu Tô Như Thị còn là một cô bé, hẳn trái tim sẽ đập rộn ràng chỉ vì một hành động này.
[Đội ngũ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: Long Nhi, hôm nay làm Chu Thường nhé?
[Đội trưởng] Lưu Ly Tiên: ừ
Vì thế Lưu Ly Tiên đi theo Uyên Ương làm Chu Thường. Boss không khó nên tôi không xuống ngựa, chỉ nhìn bác sĩ cánh lam đâm Tú Hoa Châm vào boss.
Có acc nhỏ xin nhập đội nhưng tôi từ chối.
Hay tình yêu thật sự sẽ làm người ta trở nên ích kỷ, cũng giống như sự canh cánh trong lòng tôi với Trình Trình, hoặc như sự bài xích của tôi đối với người ngoài vào lúc này vậy?
[Đội trưởng] Lưu Ly Tiên: Chúng ta không cho acc nhỏ vào đội được không?
[Đội ngũ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: ừ
Đêm còn rất dài, mà tôi không muốn ở một mình, vì thế chỉ có thể ngồi nhìn anh đánh quái, chậm được một phút thì phải chậm được một phút.
Tôi ra tủ lạnh lấy đồ uống, uống từng ngụm nhỏ.
Khi làm nhiệm vụ Chân Giả, anh làm một mình có hơi quá sức. Bác sĩ cánh lam mà một mình đánh Thiên Minh Nam Cung cấp 75 cũng hơi mạo hiểm. Tôi xuống ngựa, chúng tôi lập tức vô cùng ăn ý, anh liên tục Thất Tâm + Bất Lực + Quỷ Khốc boss nhưng vẫn liền tay buff tôi Diệu Thủ.
Sức mạnh nhân dân tệ vô cùng to lớn, trang bị của Lưu Ly Tiên ngày hôm nay đánh Thiên Minh Nam Cung cũng chỉ như ăn một bữa sáng. Nhiệm vụ Chu Thường nhanh chóng hoàn thành.
Bọn tôi đi ngang qua Bát Quái Điền. Cánh đồng xanh mượt bát ngát, anh đi phía trước tôi, ngựa trắng max level rụt rè bước kiệu, làm tôn thêm vẻ tôn quý tuyệt trần của vị thầy thuốc kia.
[Đội trưởng] Lưu Ly Tiên: Con Vịt
[Đội ngũ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: ừ?
[Đội trưởng] Lưu Ly Tiên: anh đổi bộ Kiêm Gia đi.
Kiêm Gia và Bạch Lộ thật ra là một trong Thiên Hạ, cũng có thể coi là đồ đôi.
[Đội ngũ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: chờ đến lúc tuyết rơi.
[Đội trưởng] Lưu Ly Tiên: vâng.
Đáng tiếc, khi ấy tôi không hỏi anh, tuyết rơi thì thế nào nữa?
Hai người cùng ra tay, Chu Thường nhanh chóng hoàn thành. Thực sự tôi cũng không bao giờ nghĩ tới ngày lão tử làm Chu Thường nhanh như vậy, làm xong chẳng phải có mỗi chuyện off thôi?
[Đội ngũ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: chưa muốn ngủ à?
Tôi mỉm cười. Thật ra anh vẫn luôn hiểu tôi nghĩ gì.
Làm sao bây giờ… Con Vịt, sao anh lại khiến em thấy Đất Hoang nhạt nhẽo vô vị thế này?
Phụ bản Ngọc Hồ Cung. Hai chúng tôi đánh được một hồi thì thấm mệt. Phụ bản dựa vào level người thấp nhất trong đoàn để ra quái. Khi Con Vịt mở phụ bản, tôi tiện thể gọi đệ tử Diêu Tá Đông Phong nhập đội.
Lúc đệ tử nhập đội, xuất hiện ở khu Thái Thú, tay cầm trượng Tiên Phong của phụ bản lv 14, trượng cũng không phải là cũ rách, thế nhưng cũng không thể nói đây là một nick nhỏ hạnh phúc. Có Lưu Ly Tiên ở đây, có “truổng cời” cũng không sao hết.
[Hệ thống] Diêu Tá Đông Phong đã nhập đội.
[Đội trưởng] Lưu Ly Tiên: Con Vịt, anh biết khi nào thì em đợi anh à?
[Đội ngũ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: khi nào?
Lão tử chỉ cười không nói, hừm, tất nhiên là không xoa cây hoa cúc của anh rồi =_,=
Ngọc Hồ Cung là phó bản giữa cửa, chuyện kể lại thì cẩu huyết vãi lọ, tôi chả nhắc lại làm gì. Nhiệm vụ của người chơi là bảo vệ một thi thể đàn ông, cứ đứng bên cạnh, nếu để quái chạm vào thi thể thì thất bại.
Vì hệ thống cho ra quái cấp 40 nên chúng tôi đều cảm thấy khó khăn. Kết quả là anh giữ đầu cầu, tôi giữ cửa sau sơn động.
Chợt tôi nhớ tới một câu của Lý Chi Nghi (1): Ta ở đầu Trường Giang, quân ở cuối Trường Giang. Mỗi ngày tư (nhớ) quân không gặp quân, cùng uống nước Trường Giang.
Được rồi, GM, lão tử văn nghệ.
Cuối cùng hai người cùng nhau đã hạ Cửu Vĩ Hồ, và nó cũng vẫn thế, chẳng rơi ra cái gì cho bọn tôi.
GM, một chữ thôi, ĐỆCH, tôi chỉ nói một lần! (GM bãi công tập thể)
Toàn bộ quái bị tiêu diệt, trên đài Ngọc Hồ Cung chỉ còn hai bóng người.
Đột nhiên lão tử không muốn ra ngoài. Lưu Ly Tiên toàn thân đồ trắng ngồi xuống.[Hệ thống] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên ngồi xuống tựa vào bạn.
[Đội ngũ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: ngày mai anh qua đó nhé?
[Đội trưởng] Lưu Ly Tiên: hay để em bay về cho.
[Đội ngũ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: Long nhi
[Đội trưởng] Lưu Ly Tiên:?
[Đội ngũ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: không chỉ em mới nhớ anh, anh…
Tôi biết anh định nói gì tiếp. Đột nhiên tôi thấy hai người thật giống nhau, đều đã đến tuổi này rồi, trải qua thề non hẹn biển, trải qua thời lông bông rong ruổi, năm tháng thoi đưa, những lời tình cảm ngắn gọn cũng ngại mở miệng.
Khi đó, đột nhiên tôi không muốn so đo xem anh có yêu tôi hay không, cũng không muốn tra xét xem Trình Trình trong lòng anh chiếm bao nhiêu phần. Thật ra, đời này, ai có thể hoàn toàn không tì vết?
Chỉ cần chúng tôi ở bên nhau, cho dù lời nói tình cảm không thể thốt lên, cũng đã đủ rồi không phải sao?
Cuối cùng bọn tôi cũng không log out, đi qua Điểu Sào ở Yến Khâu thì Mạn Đà La và Tử Điệp đang ở đó. Tôi không tưởng tượng được một Mạn Đà La giết người như ngóe, động một chút là ẩn thân pk lại có một mặt dịu dàng triền miên đến vậy.
Thích khách cánh đỏ và nữ thầy thuốc Kinh Nga ôm nhau ngồi bên chân núi, đêm tĩnh người vắng, gió núi lặng thinh, một cảnh tượng đẹp như tranh vẽ.
Nhìn lại sau lưng mình chính là thầy thuốc tóc trắng. Có lẽ cả Thiên Hạ này, có nhiều đau buồn tiễn biệt như vậy, nhưng cũng vẫn có một số người có thể được thiên trường địa cửu…
Tôi và Con Vịt cũng không muốn nhìn lâu. Tôi giục ngựa nhảy xuống, còn Con Vịt… không bay.
Lúc xuống đất suýt thì gãy chân. Hệ thống nhắc nhở bị hơn 2000 thương tổn, nhưng lão tử không thèm để ý – không chết là được!
Bên dưới có một hồ nước, núi non xung quanh hoàn toàn an tĩnh.
Tôi mở khinh công, lướt trên mặt hồ, nhẹ nhàng gõ bàn phím từng lượt một, nhìn nữ đạo sĩ mặc bộ Bạch Lộ xinh đẹp nhe tiên mềm mại nhảy trên mặt nước.
[Đội ngũ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: thảo nào lão Thánh nói nếu em trên chiến trường mềm mại một chút thì cũng không ai đuổi theo.
Lão tử cười.
[Đội trưởng] Lưu Ly Tiên: đó là vì anh ta bụi bặm chồng chất rồi.
[Đội ngũ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: mỗi em nói anh ấy bụi bặm.
[Đội trưởng] Lưu Ly Tiên: Con Vịt, vì sao ban đầu anh muốn lấy Lưu Ly Tiên?
[Đội ngũ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: sao tự nhiên lại nói chuyện này?
[Đội trưởng] Lưu Ly Tiên: nói!
[Đội ngũ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: đù, bởi vì lão Thánh lúc đó cứ nói đó là tên nhân yêu lừa đảo, nên cưới thử xem sao.
Lão tử toát mồ hôi!
[Đội trưởng] Lưu Ly Tiên: thế là bị lừa ba lần?
[Đội ngũ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: ừ.
GM, đập cho tên ngốc này một phát vào đầu mới được.
Đêm hôm đó, chúng tôi dạo quanh những cảnh đã bị quên lãng ở Đất Hoang, ở bên nhau, mỗi khoảnh khắc đều tuyệt đẹp.
Đến bình minh, cô bé Lọ Lem cũng phải quay về nguyên hình, trở lại thực tế. Chúng tôi ôm nhau ở Đông Hải Chi Tân.
[Đội trưởng] Lưu Ly Tiên: Quá nhi.
[Đội ngũ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: ừ?
[Đội trưởng] Lưu Ly Tiên: tiểu Đường giúp em thiết kế áo cưới xong rồi, lần sau về em mặc anh xem nhé?
[Đội ngũ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: ừ
[Đội trưởng] Lưu Ly Tiên: em out trước, ngủ chút tí còn qua khu LH.
[Đội ngũ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: anh treo máy ở đây, nếu em không ngủ được thì gọi anh.
[Đội trưởng] Lưu Ly Tiên: không ngủ à?
[Đội ngũ] Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên: em mà không đến, chết cũng ở đây.
[Đội trưởng] Lưu Ly Tiên: được.
Đó là rất lâu sau lần đầu tiên, tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc, cái loại hạnh phúc ấm áp tràn ngập trong lòng. Vì vậy khi log in, tôi rất thoải mái, vì tôi biết lúc online, tôi có thể tìm anh ở đâu.