Ông Trời Ta Hận Ngươi!

Chương 17: Chương 17




Nghĩ đến thời gian mình ở bên ngoài cũng đủ lâu, ở chỗ này cũng không có ý nghĩa gì. Hắn buống ly rượu xuống bàn.

“Không, đêm nay về nhà”.

“Đa tạ chiếu cố, hoan nghênh Ngài lần sau trở lại”.

Chủ quán hướng hắn cúi chào, để lại phía sau một số ánh mắt ngưỡng mộ, Diêu Y Lẫm đi ra khỏi quán bar.

Chạy ô tô về đến nhà thì đã là nửa đêm. Xa xa nhìn thấy phòng khách vẫn sáng đèn.

Cái lão nam nhân kia vẫn còn chư ngủ?

Hắn cầm lấy chìa khóa mở cửa, đi vào liếc mắt thấy Dương Quân ngủ ở trên ghế sa lon. TV vẫn mở đang phát tiết mục nghệ thuật, bên trong đó truyền đến tiếng cười huyên náo.

Diêu Y Lẫm nhăn mặt tắt TV, đi tới bên cạnh dự định đánh thức hắn.

Tay vừa mới đặt lên vai hắn, hắn vô ý hừ một tiếng, đem thân thể cuộn lại thêm tròn. Kiểu tư thế thiếu cảm giác an toàn này… hắn bề ngoài nhìn không ra là kẻ yếu đuối.

Ma xui quỉ khiên thế nào Diêu Y Lẫm bỏ đi ý nghĩ gọi hắn dậy. Vốn nghĩ cho hắn ngủ chỗ này cũng tốt, nhưng thấy hắn tựa như lạnh lẽo mà làm động tác vùi mình vào sô pha thì hai tay Diêu Y Lẫm như vô ý thực đem hắn bế lên.

Mẹ nó! Ai bảo bụng hắn mang thai con ta!

Tìm được lý do cho hành vi của mình Diêu Y Lẫm mang theo vẻ mặt tối sầm ôm lão nam nhân lên lầu.

Nhìn vẻ mặt ngủ sâu trong lòng mình hắn phát hiện lão nam nhân không gặp vài ngày hình như béo lên rồi. Thịt trên cằm nhiều hơn, đường nét cả người nhu hòa không ít rồi, thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ.

Lại nói, hắn rốt cuộc nhiêu tuổi rồi?

28…29…30?

Đúng rồi, trước đây hình như nghe qua Bùi Nguyệt Thần nói người này hơn em trai bốn tuổi.

Em trai hắn trên hai mươi, nhiều quá là 20, 21 a, vậy hắn chẳng phải mới 24, 25?

Tuổi hăn như vậy sao già như thế này?

Nhớ đến người em trai kia một thân hàng hiệu cũng với đầu tóc thời trang, nhìn nhìn lại hắn trang phục mười phần nông dân.

Diêu Y Lẫm cười nhạo một tiếng──

Thật là một người tốt đến thái quá!

Người tốt bị khi dễ, ngựa tốt bị người cưỡi, xem chừng Dương Quân chính là loại luôn bị người ta “Cưỡi”!

Bởi vì Diêu Y Lẫm chưa bao giờ cho mình là người tốt, nên khi hắn khi dễ người khác, thì người khác không có phần khi dễ lại hắn!

Ôm theo một người thân cao mét tám, thể trọng bảy mươi kí, Diêu Y Lẫm vẻ mặt thoải mái mà vào phòng ngủ.

Thắng đến đem ném lên giường, Dương Quân vẫn là gắt gao ngủ, chỉ giật giật miệng, mí mắt cũng không di chuyển một chút.

Diêu Y Lẫm tắm rửa một cái, thay áo ngủ, do dự một chút rồi nằm xuống cạnh Dương Quân.

Hỗn trướng! Ai kêu hắn ngày đó điên khùng nói ra cái loại này!

Bị buồn chán cùng lòng tự tôn quấy nhiễu hắn không cam lòng mà ngủ, phỏng chừng đêm nay không thể ngủ.

Quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt lão nam nhân nọ đang ngủ say.

Kháo! Tại sao hắn có thể ngủ ngon như thế?

Tâm lý cực độ bất bình hắn bỗng nhiên bị kích thích mà bày trò đùa dai, hai tai kéo da mặt Dương Quân, một trái một phải mà kéo, đem mặt người ta xoa bóp thành đủ loại hình dạng.

Sao vậy, hay là bất tỉnh?

Đùa trong chốc lát lão nam nhân vẫn không bị tỉnh lại như dự định, hắn phiền muốn mà buông tay. Mặt người kia bị động tác thô bạo của hắn làm cho đỏ lên, màu sắc đỏ ửng trên mặt cư nhiên cảm thấy có chút khả ái.

…Khả ái?!

Bất giác nhận ra mình đang nói cái gì chính hắn càng thêm hoảng sợ.

Xem như mấy ngày nay không thấy được mỹ nữ như tiêu chuẩn, cũng không đến nỗi đem lợn rừng ra nhìn nga a?

Cuống quýt rút tay trở về, Diêu Y Lẫm nhắm hai mắt lại, cố gắng thúc mình nhanh nhanh một chút ngủ đi.

Nhắm mắt lại, cảm giác với xung quanh mình càng thêm nhạy cảm.

Cùng lão nam nhân ngủ hai bên phải trái, gần đến có thể nghe thây trên người hắn nhàn nhạt hương sữa tắm cùng mùi chanh trên tóc.

Chanh…?

Mình lúc nào mua dầu gội đầu mùi chanh?

Bất quá hương vị ngửi khá thơm, lần sau dùng thử xem.

Kì thực cùng người kia ngủ một chỗ cũng không còn thấy khó chịu…

Mơ mơ màng màng Diêu Y Lẫm chậm rãi tiến vào trạng thái ngủ.

Không bao lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng thở của hai người.

============================

Dương Quân nằm mộng, trong mộng hắn đang ở nông thôn, nơi ở của ông nội.

Khi đó gia gia, nãi nãi còn trên đời, nấu xong bữa trưa liền gọi hắn. Sau lại nghe được có âm thanh trẻ con nhỏ giọng gọi hắn ca ca, hắn cúi đầu, thấy đệ đệ lúc còn bé ngậm ngón tay xấu hổ nhìn hắn. Hắn nở nụ cười, trong mộng đem đệ đệ ôm lấy, đệ cũng cười ngọt, ôm lại hắn.

Ôm theo đệ đệ thân thể nho nhỏ mềm mềm, nghe được hắn ở bên tai gọi ca ca. Dương Quân bỗng thấy mình thật hạnh phúc, sau đó đệ đệ đột nhiên nặng lên rất nhiều, giống như tòa núi lớn chặn lên hắn.

Dương Quân bị bức đến không thở nỗi nữa, hai tay cố sức đẩy hắn ra.

Hắn khua tay, kêu lớn lên.

Trước mắt bỗng sáng ngời, hắn tỉnh lại, thấy trần nhà màu xanh da trời, mới biết là mình nằm mơ.

Nhưng trên người tại sao lại nặng nề thế này?

Dương Quân nhìn xuống, kinh hãi kêu lên!

Trên người hắn cư nhiên có người đè lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.