Ông Trời Ta Hận Ngươi!

Chương 2: Chương 2




Dương Quân trở về thay quần áo cùng rửa mặt, thu thập vài món dụng cụ rồi liền cùng y đi, nam nhân gọi xe taxi, nói với tài xế chỗ đến, anh tài xế gật gật đầu, cuối cùng nhấn ga chạy đi.

Qua hơn nửa giờ, thì xe ngừng lại

Dương Quân xuống xe, ở trước cửa hảo ngốc một trận, vẫn là nam nhân nhìn ra được vỗ vỗ vai hắn, hắn mới giựt mình tỉnh lại.

“ Anh, đây là nơi làm việc sao?”

Hắn còn tưởng rẳng chỉ có trên TV mới có nhà như vậy thôi…..

Nam nhân thanh toán tiền xe xong,y lập tức khôi phục bộ dáng đi tới cửa, đưa vào một chuỗi mật mã, sau khi đưa mật mã vào, cửa liền chậm rãi mở ra.

“ Đúng vậy, tôi ở đây chỉ đơn thuần là phụ trách chăm sóc vườn hoa này, không phải làm việc gì quá phức tạp, cậu ngủ đây hẳn là không có vấn đề gì.” Nam nhân quay đầu lại nói với hắn.

Dương Quân nghe lời nói của y xong cũng không phản ứng gì, toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên ngôi nhà lớn và sang trọng này.

Phía trước biệt thự là tòa phun nước xinh đẹp dược mô phỏng theo đường lối kiến trúc Châu u, trong ao có tượng điêu khắc nam tử khỏa nửa thân, sau những bọt nước còn làm cho sinh động nổi bật,rạng rỡ hơn.

Điều này mới làm cho Dương Quân nhớ tới trước đây, đã từng xem qua truyện thiếu nhi giữa hoàng tử của các vương quốc

Nam nhân giúp hắn cầm hành lý, rồi dẫn hắn đi vào.

Nam nhân nói ở đây nơi người làm và phòng của ông chủ được xếp xa nhau, trước tiên hắn được dẫn đến phòng của chính mình

Phòng ông chủ cách người làm có chút xa, tới phòng rồi, nam nhân xuất ra chìa khóa mở cửa, trong phòng không khác biệt lắm đối với một nam nhân sống độc thân, nói cách khác chính là dơ bẩn! Nhưng căn phòng bố cục thật rất là hỗn loạn, phòng ở hướng mặt trời, có một phòng bếp cùng phòng rửa mặt, này đối với việc chen chúc chỗ ở cùng đám dân công trong công trường quả thực cách biệt một trời một vực!

Nam nhân cười ngượng ngùng, “ thực xin lỗi a, đã lâu không thu dọn lại!”

Dương Quân cũng cười cười nói không sao, nam nhân luống cuống tay chân tìm ly nước cho hắn uống, nhưng trong phòng thật sự đắc bề bộn, cuối cùng nam nhân cười khổ khi tìm ra được một chai nước đã uống hết.

Nam nhân đem chai nước, cầm đến phòng bếp để đổ nước vào, “ thật xấu hổ, trước tạm uống một chút đi.”

Đem cái chai chứa nước trắng đưa cho hắn, nam nhân ngồi trong phòng miễn cưỡng tọa người lên sô pha.

Dương Quân tuy rằng không khát, nhưng vẫn chính là uống hai ngụm nước, thừa dịp lúc hắn uống, nam nhân cầm điện thoại di động đi đến phòng bếp

Hắn mơ hồ nghe được thanh âm nam nhân cùng người khác trong điện thoại nói chuyện ──

“ …..ân….tôi bị ốm….thỉnh hai ngày…..hắn là em trai tôi….hảo…..”

Không bao lâu nam nhân liền đi ra, cười hì hì với hắn, nói: “ đã bàn giao được rồi, tôi muốn hướng lão Trương xin phép. Nga, lão Trương là quản gia, tôi đều gọi như vậy.”

“ Ngày mai ông ấy sẽ đến nói cho cậu nên làm cái gì, không cần lo lắng tôi hội rất nhanh trở về.” Nam nhân lại xuất ra một phong thư, “ đây là tiền bồi thường mấy ngày nay cho cậu, trong phòng cậu có thể dùng gì cũng được, đừng ngại, cậu có thể đáp ứng thỉnh cẩu của tôi, thật sự là rất cảm ơn cậu!”

Dương Quân vội dùng hay tay nhận lấy, liền nói nhanh: “ không, không cần….nói đến, tôi còn phải cám ơn anh, nhưng…. này tiền của tôi một tháng cũng kiếm không nhiều tới vậy.”

nam nhân ánh mắt lóe lên một chút, hồi lâu không nói gì bỗng nhiên lương tâm thấy cắn rứt, cảm thấy được nam nhân này có điểm đáng thương

Nhưng hắn không biết trước kết cục của mình thực thê lương, (có lẽ là con đường can thiệp chỉ sự phiền phức, ko nên có ý muốn thương xót), nam nhân rất nhanh đem chút lương tâm vừa toát ra đè nén lại.

Nam nhân cười ôn nhu, đối với hắn nói: “ tôi sắp đi rồi, có chuyện gì cậu cứ đến hỏi lão Trương, ông ấy hội chiếu cố cậu.”

Vào nhà nam nhân cầm chút đồ vật này nọ, hắn chưa kịp tiễn, y đã vội vàng đi, Dương Quân nhìn xuống những chỗ bề bộn trong phòng của y, xoắn tay áo bắt đầu làm tổng vệ sinh.

Tuy rằng chính mình ở chỗ này lưu lại vài ngày, nhưng ít ra cũng không muốn trở thành kẻ ở không.

Sau khi nói xong, người nọ cũng tự biết mình, làm việc cho y chính là để kiếm tiền, hắn làm chút chuyện cũng là phải thôi.

Đúng rồi, người kia tên gọi là gì nhỉ?

Lúc Dương Quân đang cố gắng nhớ đến tên y, thì nam nhân tại cửa lớn của khu nhà cao cấp ngoài đang nở nụ cười khi nhìn bên trong─

Đó là một nụ cười rất là hài lòng.

Hắn cũng sẽ không như vậy gặp phải con quái vật đáng sợ như y, chính là lúc bấy giờ hắn khả tiếc phần công việc, dù sao tiền lương cao lại thanh nhàn, có công việc thật tốt giống như vậy đi đâu mà tìm a? nếu chính mình không cẩn thận thấy được chuyện không nên thấy, cũng không phải đến mức muốn chạy trốn như vậy a…..

Nam nhân tiếc nuối thở dài, xong việc, vì đang rảnh tay, liền thấy bên trong một tờ áp phích, tái một tay lấy nó thành hai nửa. ( từ câu này trở xuống ta hoàn toàn không hiểu nó nói gì)

Huýt sáo, Dương đưa tay lên ném xuống vật gì đó.

Nam nhân hai tay thọc vào trong túi quần, thoải mái rời khỏi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.