Ông Trời Ta Hận Ngươi!

Chương 40: Chương 40




Diêu y Lẫm theo đúng lời mình nói, trong khoảng thời gian này đối Dương Quân thái độ ôn hòa đi không ít, thậm chí có thể nói là ôn nhu. Nhưng Dương Quân đố mặt việc này lại không biết nên phải làm sao, tính tình cảm giác thay đổi thế này lại càng sâu sắc sợ.

Diêu Y LẪm càng ôn nhu hắn càng sợ, càng sợ thì lời hắn nói càng ít, biểu tình cũng càng ít. Dần dần ít đi, ôn nhu của Diêu Y LẪm cũng thay đổi. Vốn tính cách không tốt, từ nhỏ chính là mọi người mỗi ngày đều sủng ái, khiến tính nhẫn nại của Diêu Y Lẫm càng ngày càng đi xuồng, thấy Dương Quân sở vi bất động lại càng nóng tính.

Diêu Y Lẫm ủy khuất như thế mà đi lấy lòng hắn, mà hắn lại ngu ngốc không cảm nhận được, đối với Diệu y Lẫm mà nói là đả kích trước nay chưa từng có, hay là đối với hắn mị lực nam tính không hấp dẫn được.

Trước đây gặp người nào phiền toái như thế chứ? Mua một bó hoa thêm lễ vật quý giá dỗ ngon dỗ ngọt vài câu, nữ nhân sẽ say mê mà dựa vào ***g ngực Diêu Y Lẫm.

Thế nhưng cùng phương pháp, đối với nam nhân không hữu dụng?

Không đúng, Diêu Y Lẫm bây giờ là đang theo đuổi hắn sao? Theo đuổi một nam nhân? Một nam nhân trước đây từng coi thường?

Diêu Y Lẫm phiền muộn, vài ngày sau buồn bả ỉu xìu, làm cho cục cưng thiếu chút uống bình sữa lộn ngược đây này.

Nhìn Dương Quân thì biểu tình cũng phi thường kì quái, cố ý tách thời gian ăn ra. Buổi tối ngủ không giống như trước ôm hắn ngủ, mà là cách hắn rất xa. Nhưng kiên trì không được vài ngày thì lại chứng nào tật nấy, ăn cùng nhau, đi ngủ thì đem hắn ôm thật chặt, hai chân kìm lại. Có lúc ôm lâu, bỏ chạy đến phòng tắm một hồi mới ra. Nhìn Dương Quân nhãn thần càng ngày càng nhiệt tình, nếu có người thứ ba ở đay thực đã nhìn ra ánh mắt kia rõ ràng như muốn nuốt người ta vào.

Dương Quân mấy ngày nay đứng ngồi không yên, lúc nào cũng cảm thấy có ánh mắt chăm chú theo mình.

Con mắt màu xanh như lang sói.

Dương Quân ngồi trước bàn ăn, thế nhưng không muốn ăn, nếu có người ngồi đối diên ngươi, dùng cái loại ánh mắt lúc nào cũng muốn đem ngươi ăn hết, ngươi cũng sẽ không thất muốn ăn a.

Diêu Y Lẫm từ lúc theo hắn ngồi xuống vẫn nhìn hắn đến giờ, Dương Quân cảm giác có phải là trên mặt mình có cái gì mới khiến Diêu Y Lẫm nhìn lâu như thế.

Thật sự là không chịu nổi, Dương Quân buông đũa, dùng khăn tay lau miệng. Nhìn nam nhân đối diện.

Diêu Y Lẫm đang thấy hứng thú, trước đây sao không phát hiện dáng vẻ mê người của hắn [ô ô nhìn tình nhân hóa ra tây thi a] cho dù là làm động tác gì cũng thấy đẹp như thế. Vóc người lại cao thon dài, lúc ôm đã quá thực rồi. Đường cong trên khuôn mắt lưu loát tháo vát rất có hương vị nam nhân trưởng thành, lúc ăn cơm đến ngón tay cầm đũa cũng rục rịch tỏa ra khí tức. Cổ áo rộng rãi có thể thấy rõ màu da thịt nhàn nhạt, giống như mê hoặc người khác cho tay đi vào.

Trước đây sao không phát hiện người trước mắt là vật báu như vậy?

Thực sự là quá lãng phí rồi.

Đang lúc trong đầu đang mơ tưởng vô hạn, Diêu Y Lẫm không chú ý người trước mắt đã đứng lên duỗi thắt lưng khiến hắn nuốt nước bọt một cái.

“Ta ăn xong rồi.”

A?

Diêu Y Lẫm kịp phản ứng mà cúi xuống vả vài hớp cơm trưa, theo phía sau Dương Quân đi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.