Thanh niên cắn môi không nói lời nào.
Cung Kinh Mặc cảm thấy thú vị, “Làm sao vậy? Sợ tôi là người xấu sao?”
Thanh niên hờn dỗi nghiêng đầu đi, vô sự ân cần phi gian tức đạo*, người trước mặt này cố ý muốn đưa cậu về nhà nhất định là có ý đồ gì đó, chỉ là giờ cậu chả có cái gì nên cũng chả sao cả, nghĩ tới đây, nước mắt cậu lại trào ra.
*Vô sự ân cần phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp
Một bàn tay duỗi đến trước mặt cậu, là Cung Kinh Mặc đưa khăn giấy qua cho cậu, thanh niên mới vừa nhận lấy đã nghe thấy hắn nói, “Nam nhân gì mà lại khóc lóc sướt mướt thế, cậu không thấy mất mặt hả?”
Lời vừa ra khỏi miệng Cung Kinh Mặc lập tức hối hận, hắn trơ mắt nhìn nước mắt thanh niên vốn chỉ rơm rớm quanh khóe mắt giờ ào ra như nước lũ, thanh niên tức giận trừng mắt với hắn, xoay người muốn mở cửa xuống xe, Cung Kinh Mặc vội vàng kéo người lại, “Tôi sai rồi tôi sai rồi! Tôi nói đùa với cậu tí thôi!”
Thanh niên ở trong lồng ngực hắn phẫn nộ giãy dụa, Cung Kinh Mặc ôm chặt lại, động tác cậu dần dần nhỏ lại, cuối cùng nằm nhoài trên người hắn nhỏ giọng khóc nức nở, thỉnh thoảng còn đánh hắn mấy cái. Cung Kinh Mặc nghe cậu khóc mà trong lòng truyền ra từng trận đau đớn, rốt cuộc là cậu đang gặp khó khăn gì mà lại khóc đến mức như vậy, hắn ôm thanh niên giúp cậu thuận khí, giọng điệu ôn nhu dỗ dành, “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, tôi xin lỗi. “
Lúc người lái thay đến thanh niên đã ngừng khóc nhưng vẫn nhất định không cho hắn tới gần, hai người ngồi ở hàng sau nhưng vẫn như cách nhau cả chân trời. Cung Kinh Mặc thở dài, xoay người lại nắm lấy chân của thanh niên khiến cậu sợ hãi không nhẹ, dựa sát vào cửa xe bên cạnh run lẩy bẩy.
“Tôi xem chân cậu một chút. “
Thanh niên nói chuyện bằng giọng mũi, “... Không cần. “
Cung Kinh Mặc trực tiếp kéo người vào lồng ngực, thanh niên bị kéo đột ngột không kịp chuẩn bị, thiếu chút nữa đầu đã đụng vào nóc xe, hai tay bất giác ôm lấy cổ Cung Kinh Mặc. Người lái thay bị động tĩnh hai người họ gây ra chú ý, quay đầu lại thì thấy thanh niên mặt đỏ tới tận mang tai ngồi trong lồng ngực nam nhân, đoạn mắt cá chân trắng nõn bị người nắm trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn, Cung Kinh Mặc cũng không ngẩng đầu lên, “Thứ không nên nhìn thì đừng nhìn. “
Người lái thay vội vã quay đầu lại, thầm nghĩ vị chủ xe này hung dữ quá.
“Đau không?”
Thanh niên trẻ gật đầu.
“Về nhà thì bôi thuốc xem, không được thì đi bệnh viện. “
Thanh niên lại gật gù, muốn trượt xuống khỏi đùi hắn thì bị Cung Kinh Mặc vỗ một cái lên đùi, “Đừng lộn xộn. “
Thanh niên thẹn đỏ cả cổ, cúi đầu ngồi im trong lồng ngực hắn không dám động đậy nữa.
Xe tới chỗ cần đến, người lái thay trả lại chiếc chìa khóa xe rồi rời đi, Cung Kinh Mặc ôm lấy thanh niên từ trong xe bước ra, “Cậu ở tòa nhà nào?”
Đỗ Bách Linh nhỏ giọng nói, “Để tôi tự đi. “
“Là tòa nhà nào?”
Ô... Sao lại quá đáng như vậy chứ! Đỗ Bách Linh ủy khuất oan ức chỉ đường cho hắn.
Cung Kinh Mặc hừ một tiếng, “Nói sớm có phải tốt rồi không. “
Hắn bước bước dài, ôm người đi vào trong tiểu khu, một đường đi đến trước cửa nhà. Cung Kinh Mặc thả người xuống, thanh niên vụng về móc chìa khóa từ trong túi tiền ra, sau khi mở cửa thì vội vàng lẻn vào trong nhà, khép cửa hở đúng một khe nhỏ, rồi nói “Cảm ơn ngài đã đưa tôi về nhà, ngài đi về cẩn thận nhé. “
Cung Kinh Mặc nhìn động tác phòng bị của cậu, thầm nghĩ con sói mắt trắng* nhỏ này không định cho mình vào sao?
*Sói mắt trắng: Kẻ vong ân bội nghĩa
Thật ra trong lòng Đỗ Bách Linh cũng không chắc chắn lắm, nam nhân này cao hơn cậu, sức lực cũng lớn hơn rất nhiều so với cậu, có thể dễ dàng pôm lấy cậu, nếu như muốn xông thì căn bản cậu không ngăn được.
Cung Kinh Mặc lui về sau một bước, giọng điệu lười nhác qua loa, “Ừ, biết rồi. “
Đỗ Bách Linh thở phào nhẹ nhõm, động tác cũng lễ phép hơn rất nhiều, cúi người chào hắn, “Thật sự cảm ơn ngài, đêm nay làm phiền ngài nhiều rồi. “
Lông mày Cung Kinh Mặc khẽ nhếch lên, giờ biết nói cám ơn rồi à, lúc nãy còn rất phòng bị đấy, hắn sờ tay vào túi, Đỗ Bách Linh không tự chủ mà lui về sau một bước.
Quá nhát gan rồi, Cung Kinh Mặc thầm nghĩ, hắn đem danh thiếp nhét vào trong lòng bàn tay cậu, “Gọi cho tôi, ngủ ngon. “
Gò má thanh niên đột nhiên nóng lên, cậu nắm tấm danh thiếp nóng bỏng, nói chuyện bắt đầu lắp ba lắp bắp, “Muộn rồi, ngủ ngon. “