Cuối tuần, lúc Cung Kinh Mặc đến nhà Đỗ Bách Linh thì phát hiện trong nhà không còn nguyên liệu nấu ăn, liền xách người nào đấy còn đang nằm ườn ra ngủ lên. Đỗ Bách Linh nằm ì trên giường không muốn tỉnh, hạ giọng mềm mại làm nũng với hắn, “Em không muốn rời giường đâu...”
Bình thường Cung Kinh Mặc rất thích kiểu này, Đỗ Bách Linh chỉ cần làm nũng một tí là hắn chả còn cách nào, nhưng lần này không giống như vậy. Hắn hạ giọng nói, “Em không cho anh đến đây anh sẽ không đến nhưng em đã đáp ứng anh thế nào? Phải ăn cơm đầy đủ cơ mà?”
“Em gọi thức ăn ngoài ăn mà. “
“Thức ăn ngoài không lành mạnh, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi?”
Đỗ Bách Linh nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt vô tội, nhìn nhau một lúc cuối cùng vẫn là Cung Kinh Mặc thua trận, “Lần sau không được viện lý do này nữa. “
Cậu cao hứng chưa được vài giây, Cung Kinh Mặc đã đem cả chăn mền của cậu xốc lên ôm như trẻ con, hắn nâng mông cậu bế lên, đi về phía phòng vệ sinh, cậu bất đắc dĩ kẹp chặt eo Cung Kinh Mặc, “Anh làm gì thế hả?”
“Rửa mặt, cơm nước xong đi ra ngoài mua đồ. “
“Em không muốn đi mà. “
“Không muốn đi cũng phải đi. “
Kết quả là Đỗ Bách Linh sau khi ăn xong bữa sáng bị Cung Kinh Mặc cưỡng chế mang theo ra ngoài, đi tới gần siêu thị, vì ngày nghỉ người đến rất nhiều, Cung Kinh Mặc kéo tay cậu, đẩy xe đẩy, thực ra trước đây hắn chưa từng làm những việc này, chỉ sau khi quen biết Đỗ Bách Linh hắn mới luyện được một thân bản lĩnh mua thức ăn nấu cơm.
Đỗ Bách Linh nắm tay hắn, một lúc hỏi hắn có muốn mua cà chua không, một lúc lại hỏi hắn trứng gà bán ở chỗ nào.
Cung Kinh Mặc nói, “Em thích mua gì thì mua. “
Đỗ Bách Linh cẩn thận chọn mấy quả cà chua bỏ vào xe đẩy, lại chạy lên phía trước, Cung Kinh Mặc vừa phải chú ý cậu, vừa phải chọn đồ cần phải mua, lúc hắn đang cúi đầu chọn trứng gà thì nghe thấy một giọng nữ từ xa đang gọi Đỗ Bách Linh.
“Bách Linh, đúng là em rồi!”
“Chị Y Y?”
“A a a gặp được em chị vui chết mất thôi!”
“... Cảm ơn. “
“Sao em lại ở chỗ này vậy, mua đồ à?”
Đột nhiên gặp người quen, Đỗ Bách Linh có chút không biết phải ứng xử thế nào, “Vâng, trong nhà không còn đồ ạ. “
Thấy cậu đang chọn cam, chị Y Y liền giúp cậu chọn mấy quả, tiếc nuối nói, “Ôi, lúc em từ chức cũng không nói gì với bọn chị, làm bọn chị tưởng em xảy ra chuyện gì nên rất lo lắng cho em đấy. “
“Cảm ơn chị, em rất khỏe... Xin lỗi đã để các chị lo lắng. “
“Ai nha, không sao, em không có chuyện gì là tốt rồi, em tìm được công việc mới chưa? Có cần chị giúp đỡ không?”
“Không, không cần, cảm ơn chị, giờ em chưa định đi làm...”
“Vậy cũng tốt, nếu em có khó khăn gì nhớ nói với chị đấy nhá. “
“Vâng. “
“Giờ tóc em dài thật nha, càng ngày càng đáng yêu rồi đó!” Chị Y Y vừa nói vừa sờ tóc của cậu, tiện thể còn bóp bóp mặt.
Đỗ Bách Linh hơi ngượng cúi đầu.
Cung Kinh Mặc đứng cách bọn họ không xa, nhìn dáng vẻ của Đỗ Bách Linh hẳn là đang cùng người quen nói chuyện nên không đi tới quấy rầy, mắt thấy hai người càng tán gẫu càng hăng say, lại còn hoàn toàn không để hắn vào mắt, Cung Kinh Mặc đi tới ho một tiếng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Đỗ Bách Linh.
“Ồ, Bách Linh, vị này là?”
“A? Chị ấy là... của em, em...”
Đỗ Bách Linh ấp úng nửa ngày, cũng không tìm được thích hợp tìm từ, Cung Kinh Mặc liền đứng ra thay cậu giải vây, “Xin chào, tôi là Cung Kinh Mặc, anh trai của Đỗ Bách Linh. “
“Ồ, chào anh, chào anh. “
Ba người lại khách sáo vài câu, chị Y Y còn có chuyện khác nên nói tạm biệt cậu, Đỗ Bách Linh cũng giơ tay vẫy, “Tạm biệt chị Y Y. “
Chị Y Y vừa đi, Cung Kinh Mặc liền thấp giọng gọi tên của cậu, “Đỗ Bách Linh. “
“Chuyện, chuyện gì vậy?”
Đỗ Bách Linh cũng không biết mình tại sao lo lắng như vậy, nhưng trực giác nói cho cậu biết, nét mặt của Cung Kinh Mặc bây giờ thật là đáng sợ!
“Em vừa để cho chị ấy sờ tóc của em. “
“Hả?”
Cung Kinh Mặc lại bổ sung, “Em còn để cho cô ấy bóp mặt của em. “
“Vậy thì có chuyện gì sao?”
Cung Kinh Mặc lặp lại từng chữ, “Vậy, thì, có, chuyện, gì, sao?”
Đỗ Bách Linh giật mình một cái, “Em, em muốn đi mua trứng gà, em đi mua trứng gà đây!”
Cung Kinh Mặc xách cổ áo của cậu kéo về, nói cho cậu biết, “Trứng gà đã mua rồi, chuyện này em lên xe cẩn thận giải thích cho tôi. “
Đỗ Bách Linh oan ức đi theo sau hắn tính tiền, có cái gì mà phải giải thích chứ.
Trở lại bãi đậu xe, Cung Kinh Mặc nhét cậu vào trong xe, “Nói đi. “
“Nói cái gì cơ. “
“Đừng có làm nũng. “
Mắt thấy làm nũng cũng vô dụng, Đỗ Bách Linh dứt khoát không thèm giả vừ nữa, hơn nữa cậu cũng không làm gì sai mà, tại sao phải sợ Cung Kinh Mặc chứ, “Thì sao, chị ấy bóp mặt em đấy, chị Y Y nói mặt của em rất mềm, tất cả mọi người đều rất thích bóp mặt của em, anh, anh, không phải anh cũng thích sao?”
Cung Kinh Mặc hít sâu một hơi, “Rất mềm, rất nhiều người bóp?”
Đỗ Bách Linh hết nhìn đông lại tới nhìn tây từ chối trả lời.