Editor: Ngạn Tịnh.
Cho dù đã sớm biết đứng ở chỗ đó là An tiểu thư, nhưng trong nháy mắt, anh ta cũng cám thấy áp lực bức người từ đối phương, thật đúng là “Hứa tính sinh” oai phong một cõi!
Lăng Hi còn muốn nhìn, lại thấy đôi mắt lạnh như băng hình viên đạn bay đến, toàn thân Lăng Hi lập tức cứng đờ, “Lão đại, tôi còn có việc, đi trước đây!”
Sau đó liền nhanh như chớp chạy khỏi.
Trong phòng, An Mộc ôm cánh tay của Phong Kiêu. Lăng Hi vừa rời khỏi, thần sắc của cô liền trở nên nghiêm trọng, “Phong Kiêu, thật ra, em vẫn luôn có một chuyện muốn nói với anh”
Phong Kiêu trước nay chưa từng thấy vật nhỏ có biểu tình như vậy, mày hơi nhăn một lúc. Chẳng lẽ bản thân quá hung dữ?
Khóe môi anh gợi lên nụ cười tà nịnh, khôi phục biểu tình trước kia, “Sao vậy? Đừng làm loạn”
“Em không làm loạn” An Mộc rất kiên trì. Cô túm lấy Phong Kiêu, đi tới vị trí bên cạnh, cúi đầu, thật lâu sau mới mở miệng, “Anh có biết không, ở cùng với anh, thật ra em vẫn luôn không có cảm giác an toàn”
Phong Kiêu sửng sốt.
An Mộc tiếp tục mở miệng, “Lúc trước khi chuyện Lưu Tử Kỳ nháo ra, em đã tin, cùng anh náo loạn một lần cuối cùng”
Phong Kiêu như suy tư điều gì.
“Mấy ngày hôm trước khi xảy ra sự kiện của Lâm Đại Nhi, em cũng trước tiên hoài nghi anh. Mặc dù có tiến bộ, nhưng vẫn như cũ cảm thấy khó chịu trong lòng, mãi cho đến khi anh đến”
Phong Kiêu rũ mắt không nói gì.
“Hơn nữa, chuyện của Phong Tử Khiêm...” An Mộc ngẩng đầu nhìn về phía anh, “Em vẫn như cũ vẫn lựa chọn hoài nghi anh trước”
“Em biết, em hoài nghi anh, thật ra vấn đề là do em, không có liên quan đến anh. Nhưng là anh biết tại sao lại vậy không?”
“Vì sao?” Phong Kiêu phối hợp dò hỏi, trong lòng ẩn ẩn đã có đáp án.
“Bởi vì chênh lệch” An Mộc chậm rãi mở miệng, “Anh là Thái tử gia của FAE, còn có thế lực cùng sự nghiệp của riêng mình. Mà em chỉ là một kẻ nghèo hèn dưới tầng chót của xã hội ở thành phố C, cho dù tiến vào giới giải trí, nhưng là cũng không có địa vị gì. So với anh, em cảm thấy quả thực quá khác biệt”
“Nói bậy” Phong Kiêu lạnh giọng quát, ôm chặt An Mộc, đặt cô vào trong lòng mình, ngồi ở trên đùi anh. Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng An Mộc, “Cớ sao lại tự hạ thấp bản thân như vậy”
“Không phải tự hạ thấp đâu” An Mộc nhàn nhạt mở miệng, “Những lời em nói đều là thật. Em từ nhỏ vì bỏ ra quá nhiều tinh thần để ứng phó với đám người Phong gia, cho nên học tập cực kỳ không tốt, đại học cũng thi không đậu. Ngoại trừ lớn lên xinh đẹp một chút, kỹ thuật diễn tốt một chút, trên cơ bản không có ưu điểm hay sở trường đặc biệt gì”
Phong Kiêu sửng sốt.
An Mộc bắt đầu nói về đối phương, “Anh từ mười lăm tuổi đã vào đại học, học đại học một năm liền ra nước ngoài du học. Ở nước ngoài không chỉ phát triển sự nghiệp của mình, còn ra sức học quản lý cùng tài tính, tính toán. Sự nghiệp của anh cũng đã bắt đầu từ lúc đó. Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không chậm trễ việc học tập của mình, bắt lấy bằng thạc sĩ, tiến sĩ. So với anh, em quả thực ngu ngốc không chịu được”
Nghe đối phương khen mình, Phong Kiêu nhịn không được có chút đắc ý.
Những thứ huy hoàng đó, chỉ có chính anh biết, người khác nói hai ba câu đơn giản cỡ nào, nhưng làm được thì lại khó khăn đến nhường nào.
Cho nên, lúc vừa mới gặp mặt, tuy rằng thấy An Mộc ở Phong gia địa vị thật thấp, nhưng chưa từng khinh thường. Bởi vì những trắc trở đó trong mắt anh, thật sự chỉ là chút lòng thành.
Hoàn cảnh sinh sống từ nhỏ của anh...
Phong Kiêu rũ con ngươi xuống. Sau đó anh mới biết được bản thân đã sai mười phần, bởi vì An Mộc là con gái, như vậy đã xem như một cô gái ghê ghớm.