Chương 347: Anh, anh muốn làm gì?
Editor: Tuna
Bước chân An Mộc khựng lại, hai tay ôm lấy đầu, đúng vậy, cô tại sao lại quên mất đứa nhỏ này!
Chính là……
Nhìn bộ dáng của Phong Kiêu, tại sao cô lại thấy cô ngủ cùng anh, chính là đem dê dâng vào miệng cọp vậy!?
Phong Kiêu lại bước một bước, An Mộc tức khắc kinh hô một tiếng:
“Anh, anh muốn làm gì?!”
Phong Kiêu dừng bước chân lại, con ngươi hẹp dài đảo qua cô, môi mỏng gợi lên một độ cong nho nhỏ, nhàn nhạt mở miệng:
“Không phải muốn ra sô pha sao?”
An Mộc:……
Ô ô ô!
Hai tay cô đan vào nhau, hận không thể đem ngón tay của mình bẻ xuống!
Ngẩng đầu, lặng lẽ liếc Phong Kiêu một cái, lại thấy đối phương dù bận vẫn ung dung ngồi ở trên sô pha.
Người đàn ông vừa mới tắm rửa xong, tóc ướt át sụp ở trên đầu, lại càng làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết, mũi cao, môi bạc, cằm nhọn, đi xuống chính là yết hầu, bả vai dài mà rộng, cơ bụng rắn chắc, xuống chút nữa……
Mặt An Mộc trướng đến đỏ bừng, cho dù cùng người đàn ông này ở bên nhau lâu như vậy, chính là mỗi một lần, tim cô lại đập càng nhanh hơn, vẫn cảm thấy khẩn trương.
Thật sự là…… Này người đàn ông này sức chiến đấu quá tràn đầy có phải hay không!
Ô ô, hôm nay thứ sáu, cuối tuần còn có cái cuộc họp báo, cô không muốn cả ngày mai chỉ nằm không trên giường a.
Chính là, làm sao mới có thể chạy thoát đây?
Đang trong lúc tự hỏi, liền nghe thấy thanh âm người đàn ông:
“Lại đây.”
“A?”
An Mộc kinh ngạc.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng duy ngã độc tôn của Phong Kiêu, An Mộc chỉ có thể đi phía trước hai bước, nuốt ngụm nước miếng, nhỏ giọng mở miệng:
“Chú. Chú út?”
Dứt lời, đã bị người đàn ông một phen ôm eo, tiếp theo một trận long trời lở đất, sau đó bị hung hăng đè ở trên sô pha.
An Mộc cảm thấy trên người chợt lạnh, nguyên lai là do khăn tắm bị rơi, thân thể của cô hoàn toàn bại lộ ở trong mắt người đàn ông.
An Mộc xấu hổ đến nổi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, giãy giụa muốn đi nhặt đồ vật:
“Khăn tắm của em……”
“Đừng nhúc nhích.”
Thanh âm ra lệnh vang lên, An Mộc chỉ cảm thấy thân thể bị một khối ấm áp thân hình áp lại đây, tức khắc cảm thấy không khí loãng đi, có chút thở không thông.
Nụ hôn của người đàn ông, tất tất tác tác dừng ở cái trán của cô, mũi, sau đó là môi.
Anh ngậm lấy cô đôi môi, đầu lưỡi ấm áp linh hoạt, nhẹ nhàng miêu tả hình dáng đôi môi cô.
Khi An Mộc nhịn không được muốn đáp lại, thì đôi môi Phong Kiêu lại rời đi, dời đến chổ khác.
Cổ, xương quai xanh, bụng nhỏ……
Thân hình An Mộc lập tức căng chặt, chỉ cảm thấy máu trong toàn thân nháy mắt toàn bộ xông lên não, làm cô mặt đỏ tai hồng.
Cô cắn môi, nhưng giây tiếp theo, người đàn ông liền rời đi vị trí nào đó, tiếp tục đi xuống.
Cuối cùng, anh cầm lấy chân cô.
Dưới ánh đèn, vật nhỏ, trắng nõn mỹ lệ.
Nhìn đầu ngón chân no đủ mượt mà, trong mắt Phong Kiêu liền hiện lên một vẽ bỡn cợt.
Ngón tay anh, nhẹ nhàng đặt ở mặt trên, vì thế……
An Mộc vừa nảy còn xấu hổ không kềm chế được, trong nháy mắt thân thể liền căng thẳng, tiếp theo thân hình uốn éo, muốn đem chân mình rút về:
“Kha kha…… Anh buông emra…… Ha ha…… Buông em ra……”
An Mộc cảm thấy nhột gần chết rồi, nỗ lực muốn đem chân rút về, nhưng người đàn ông liền như vậy khinh phiêu phiêu nhéo, cô liền rút không ra.
An Mộc cảm thấy vừa hổ thẹn vừa nóng nảy:
“…… Ha ha…… Phong Kiêu! Nếu không buông ra, em, emsẽ không để ý tới anh nữa…… Ha ha……”
An Mộc cảm thấy nhột chết đi được, cũng cười sắp vỡ bụng rồi, Phong Kiêu lúc này mới buông lỏng ra cô, tiếp theo đứng lên liền hướng đến bàn trang mà đi.