Chương 388: Bây giờ cô lập tức tới công ty một chuyến.
Editor: Tuna
【 nữ vì duyệt mình giả chỉnh dung: Lại một lần bị khiếp sợ, nhưng là…… Đường Hạ là tuổi trẻ, nhan sắc lại cao, nếu tôi là Đường Cảnh, thì tôi cũng sẽ chọn Đường Hạ, để Hứa Lộ ngồi chơi hóng mát đi ! 】
An Mộc thói quen tính đọc tiếp bình luận, quả nhiên lại nhìn thấy ‘gió thổi thí thí lạnh’ nanh lại.
【 gió thổi thí thí lạnh: Nữ thần, em bất chấp mọi thứ để yeu chị! Chỉ là chị đã xác định Đường Cảnh xứng đôi với chị sao? Chưa nói đến lúc mà chị đứng trên đài nhận giải đâu, lúc đó a, thật uy vũ!! 】
An Mộc:……
An Mộc thở dài, đem điện thoại di động ném tới bên cạnh.
Cô cũng không có tìm Phong Kiêu hỗ trợ, bởi vì mỗi công ty, đều có quy định riêng của công ty đó, cô nếu đã là nghệ sĩ của Hoa Nghị, liền phải tuân thủ quy tắc của Hoa Nghị.
Mới vừa đem điện thoại ném tới bên cạnh, điện thoại Ngôn Phi Thần lão sư liền gọi đến, An Mộc nhanh chóng tiếp:
“Ngôn lão sư!”
Thanh âm của Ngôn Phi Thần rất thấp trầm, hiển nhiên tâm tình không tốt lắm:
“Ừm, sự tình tôi đã biết, cô hiện tại lập tức tới công ty một chuyến đi.”
Nghe thấy giọng ông như vậy, An Mộc liền biết, tình huống không quá lạc quan.
Cô có chút khẩn trương, nhanh chóng ngồi ngay ngắn, muốn trực tiếp đi tới công ty, nhưng quần áo trên người còn chưa có thay đâu!
An Mộc cắn cắn môi:
“Dừng ở bên đường một chút, mua bộ quần áo để mặc, sau đó đi Hoa Nghị.”
Cô nói xong câu đó, cô liền gõ gõ bảng che ở phía trước.
Nhưng gõ gõ mãi, An Mộc phát hiện xe cũng không có biến hóa, vẫn như cũ đi vòng vòng trên đường cao tốc quanh thành phố.
An Mộc nhìn về phía Phong Kiêu, khó hiểu.
Phong Kiêu thấp giòn ho khan một tiếng, dùng áo khoác của mình bao người An Mộc lại, An Mộc lúc này mới ý thức được trên người mình có chút hỗn độn.
Tiếp theo, cô liền nhìn thấy Phong Kiêu đè một nút, tấm màn ngăn bị kéo ra, Vệ Uy lúc này mới có phản ứng, anh quay đầu, gỡ bỏ tai nghe, nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu:
“Thiếu gia, hiện tại là về nhà hay là……?”
An Mộc lúc này mới phản ứng lại, thì ra Vệ Uy vẫn luôn mang theo tai nghe, căn bản là nghe không được âm thanh ở phía sau!!
Như vậy vừa rồi Phong Kiêu còn lừa mình, làm cô không thể phát ra âm thanh!!
An Mộc hung tợn nhìn về phía Phong Kiêu, liền nhìn thấy ý cười bên môi anh càng thêm nùng liệt.
An Mộc:……
Phong Kiêu ôm An Mộc:
“Đi đến cửa hàng quần áo gần đây nhất.”
Nói xong câu đó, anh nhìn nhìn An Mộc, thấy trên cổ cô còn có dấu hôn, lập tức dừng một chút lại mở miệng:
“Đi đến cửa hàng Adidas gần nhất.”
An Mộc vốn đang nghi hoặc vì cái sao lại đi Adidas, cho đến lúc cô thay ra bộ quần áo mà Phong Kiêu đưa, nhìn trước gương, thấy được dâu tây trên cổ, khóe miệng cô co rút, thiếu chút nữa liền nhịn không được muốn hung hăng mắng Phong Kiêu một trận.
Người phục vụ của Adidas đứng ở hai bên, trộm nhìn về phía An Mộc, thậm chí thừa dịp An Mộc thay quần áo, không chú ý, chụp ảnh An Mộc và Phong Kiêu.
Này đó, An Mộc cũng không biết, dáng người cô rất tốt, thay quần áo, mặc dù là đồ vận động, cũng có vẻ tinh thần sáng láng.
Lại từ mua thêm kính râm cùng mũ lưỡi trai, hóa trang thật tốt, lúc này mới đi theo phía sau Phong Kiêu, rời khỏi cửa hàng.
Phong Kiêu trước khi rời đi, nhìn thoáng qua Vệ Uy, Vệ Uy tức khắc gật gật đầu.
Chờ đến hai người rời đi cửa hàng, Vệ Uy lúc này mới đi đến trước mặt người phục vụ, vươn tay:
“Tiểu thư, mời đưa điện thoại ra.”……
Chuyện sau đó, An Mộc một chút cũng không hiểu được.
Dọc theo đường đi, cô đều thấp thỏm xem xem phải đối mặt với tình huống như thế nào.
Tới cửa công ty, Phong Kiêu cầm tay cô, dừng một chút vẫn là nhịn không được không yên tâm mở miệng:
“Có muốn anh đưa em lên không?”