CHƯƠNG 171: Cháu dâu không nói, làm sao tôi biết được?
Editor: Cà Chua.
An Mộc vốn dĩ vẫn không muốn để cho người khác biết, mẹ thân sinh ra cô là Hạ Tâm Băng.
Cho nên thoáng thấy Phong Kiêu, trong nháy mắt, cô theo bản năng cắt đứt điện thoại, quay đầu nhìn Phong Kiêu:”Không có gì, hình như lộn số, tôi không quen số này”.
Phong Kiêu không nghi ngờ gì, thực sự gần đây quảng cáo qua điện thoại rất nhiều.
Anh đưa người đến gần, vòng hai tay qua người An Mộc, khóa chặt cô.
Trong lòng An Mộc đang là một mớ hỗn độn.
Hạ Tâm Băng gọi điện đến lúc này làm gì?
Cô ném điện thoại di động lên đầu giường, nhanh chóng lấy lại tâm lí, hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, hướng ánh mắt về phía người đàn ông kia.
Khoảng cách giữa cô và anh ta rất gần, mặc dù có tay chống đỡ nhưng vẫn có một phần cơ thể của anh ta đè lên người cô, da thịt tiếp xúc thân mật, làm cho gương mặt An Mộc lập tức ửng đỏ.
Ánh mắt cô đảo liên tục:”Này, anh làm gì thế?”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông mang theo ý cười:”Cô nói xem tôi muốn làm gì? Cháu dâu, tôi cứu cô, cô không suy nghĩ đến việc cảm tạ tôi sao?”
An Mộc tức khắc mặt đỏ tim đập, ý tứ của người đàn ông này, cô đương nhiên đã hiểu rõ.
Cô cắn môi, vươn cánh tay che lấp khoảng cách giữa hai người:”Cái đó, chú út à, tôi…. Hơi mệt.”
Ở cục cảnh sát thì bị thẩm vấn liên tục, lúc này mới ra khỏi, cô nào có tâm trí và sức lực để làm việc đó chứ!
“Cho nên….?”
“Cho nên tối mai được không?” khuôn mặt nhỏ nhắn của An Mộc đỏ bừng, cặp mắt phượng kia tựa hồ đang ngấn nước, làm người ta động lòng.
Đôi mắt Phong Kiêu trầm xuống, cô gái nhỏ này có biết, chỉ cần một cử chỉ vô tình của của cô ấy cũng đủ để làm tâm trí anh dao động?
Đầu cúi thấp, mùi hương nhẹ nhẹ quen thuộc của An Mộc liền xộc thẳng vào khoang mũi anh, làm anh cảm thấy thoải mái lạ thường.
Phong Kiêu gối đầu lên vai An Mộc, thấp giọng cười nói:”Tối mai làm gì?”
Làm gì?
Còn có thể làm gì!
Gương mặt An Mộc thẹn đến mức đỏ bừng, tức giận nhìn người đàn ông:”Chính là, chuyện đó!”
“Chuyện gì?” đầu Phong Kiêu càng cúi thấp, cười thành tiếng:”Cháu dâu không nói, làm sao tôi biết được?”
Nhìn bộ dạng yêu nghiệt của người đàn ông kia, An Mộc bối rối không nói được lời nào, nhưng không nói lời nào, hậu quả là….. người đàn ông bỗng nhiên cúi đầu, chỉ cách….ngực cô một chiếc áo ngủ mỏng!
A a a!
An Mộc cảm thấy muốn phát điên.
Tay dùng sức muốn đẩy anh ta ra nhưng giây tiếp theo, cánh tay đã bị anh túm chặt, cố định trên đỉnh đầu. Làm như vậy, coi như toàn thân An Mộc không còn chút phản kháng nào, anh càng dễ….hành sự.
An Mộc cảm thấy rất xấu hổ, giờ thì tốt rồi, không chỉ khuôn mặt mà toàn bộ thân thể đều sẽ có nguy cơ bày ra trước mặt anh ta một sắc ửng đỏ.
Cô không nhịn được cầu xin:”Chú, chú út…”
“Nói gì đi?”
Người đàn ông rõ ràng không nói lời nào chỉ làm ra vẻ gây khó dễ, An Mộc dứt khoát cắn răng một cái, nói ra có chết đâu mà lo! Cô mở miệng:”Chính là…..làm tình!”
Nói xong hai chữ này An Mộc lập tức nhắm tịt hai mắt lại.
Ô ô ô….
Quá mất mặt!
Lời nói lộ liễu như vậy sao cô có thể nói ra cơ chứ?
Người đàn ông trước mặt sao còn chưa nói gì đi?
Có khi nào lại nói… không chờ đến ngày mai?
A a a! Đúng là cầm thú! Cô hiện tại tốt xấu cũng được coi là người bệnh, vậy mà hắn ta còn bắt chẹt cô từ lời nói trở đi!