CHƯƠNG 301: Chị Học, cô còn muốn uống bao lâu?
Editor: Cà Chua.
An Mộc đứng trước mặt Học Sinh Hội,cúi đầu nhìn di động, lại ngẩng đầu, lại nhìn về phía đối diện, đôi môi nhỏ nhắn mấp máy mỉm cười:”Chị Học, cô đã uống nửa tiếng rồi, còn muốn uống đến bao giờ?”
Học Sinh Hội nhấp môi, “Cô không thấy tôi vì mấy người tân sinh viên các cô mà cả ngày vất vả sao? Nghỉ ngơi một chút cũng không được à?”
An Mộc chỉ vào người phía sau:”Đằng sau còn rất nhiều người đang xếp hàng đợi chị, chị Học, nếu hôm nay chị không là xong thủ tục nhập học, chẳng lẽ chúng tôi đều không được vào học sao?”
Học Sinh Hội cười nhạo một tiếng:”Yên tâm đi, dù là phải tăng ca tôi cũng sẽ làm xong nhiệm vụ.”
Nói xong câu đó, cô trực tiếp đứng lên, :”Ai nha, uống quá nhiều nước rồi, tôi phải đi WC trước đã.”
Nói xong liền nghênh ngang rời đi.
Đám người xếp hàng phía sau lúc này xem như đã hiểu, chắc hẳn là cái cô sinh viên nhỏ phía trước có gì đắc tội với vị cán bộ rồi!
Trong lúc nhất thời, tất cả bọn họ đều nhỏ giọng bàn tán lên.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên hơi chút mập mạp đi ra, vội vàng chạy tới, xa xa nhìn thấy một đại nam nhân đứng trong một góc, không chút do dự bước tới, cúi đầu, trên mặt nở một nụ cười lấy lòng:”Phong thiếu, anh tới rồi à?”
Phong Kiêu luôn có thói quen sạch sẽ nên không bắt tay khi gặp mặt, anh chỉ khẽ cúi xuống nhìn anh ta, hơi gật gật đầu.
Người quản lí Lý dò hỏi:”Phong thiếu, anh tới đây do ai mời đến vậy? tôi không biết lần này lại có học sinh là người quen của anh?”
Có người quen cũng không biết là ai để tiếp đón cẩn thận, nếu nhỡ người đó không thi đậu thì biết làm thế nào?
Phong Kiêu nhấp nhấp môi, thấp thoáng nụ cười mở miệng:” Lý giáo, người quen này của tôi không thích gây sự chú ý, chỉ là….hiệu suất làm việc của mấy người này hình như hơi chậm thì phải.”
Anh ta cúi đầu, nhìn đồng hồ:”Chỉ là xử lí hồ sơ cho tân sinh viên mà đã khiến cho bao nhiêu người ở đây phải chờ cô ta mười phút đi trên đường, nửa tiếng uống nước, lúc này lại đi WC. Không biết một lúc nữa trở lại, có phải muốn tiếp tục uống nước nữa hay không?”
Phong Kiêu không đề cập đến người quen của anh là ai, nhưng trong lời nói đã ám chỉ người quen này không thích nhiều người chú ý, đó chính là thái độ không quá nâng đỡ.
Lý giáo lập tức hiểu chuyện, vừa quay đầu liền thấy một hàng dài tân sinh viên đang phải xếp hàng chờ, lập tức ánh mắt len vào đám đông tìm kiếm, không biết rốt cuộc người quen của Phong thiếu là ai, nam hay nữ?
Nhưng nếu làm cho người quen của Phong thiếu phải chờ đợi như vậy thực sự là một sai lầm!
Lý giáo đi dạo bước một vòng.
Vừa lúc đó nữ cán bộ Hội Học Sinh liền đi WC trở về, trực tiếp ngồi trước mặt An Mộc, lại cầm ly nước lên, nhấp từng ngụm, từng ngụm.
An Mộc không nhịn được:”Chị Học, cô còn muốn uống đến bao giờ?”
Nữ cán bộ Hội Học Sinh nhấp môi:”Tôi uống đến bao giờ liên quan gì đến cô?”
“Không liên quan đến tôi sao, nếu rốt cuộc cô vẫn không thể trực tiếp xử lí thủ tục nhập học cho tôi, tôi đành phải cần giấy tờ của mình đi tìm người khác xử lí.”
Cán bộ Hội Học Sinh cười lạnh:”Sao đây, cô muốn khiếu nại tôi sao?”
“Đương nhiên không phải, chỉ là chị Học thân kiều thế quí, xử lí mỗi một thủ tục nhập học thôi mà cũng phải để chờ hơn một tiếng, tôi muốn chị Học một ngày chỉ phải xử lí thủ tục cho một vài người thôi, cho nên nói với trường học để ý kiến một chút, tôi vì chị Học mà tìm người chia sẻ một chút không việc chẳng phải là tốt sao? Mặt khác, xin khuyên chị Học một câu, chị cao quí như vậy, về sau nếu làm chân sai vặt cho một dự án phim truyền hình hay điện ảnh nào đó cũng vất vả lắm đấy.”