Editor: Ngạn Tịnh.
Nicolas đột nhiên nghĩ đến người phụ nữ phương Đông nào đó, sắc mặt lập tức trầm xuống. Nhưng lại chợt nhớ tới, không đúng, gã đã nhận được tin tức, Hứa tiên sinh đã chết.
Nếu là chết thật, vậy khẳng định đã chết.
Nếu là chết giả, vậy hẳn cũng là bận rộn... Dùng cổ ngữ Hoa Hạ mà nói, hẳn là kim thiền thoát xác!
Cho nên, Hứa tiên sinh sao có thể đến nơi này?
Nghĩ đến đây, Nicolas thật sự là không thể nghĩ được nguyên nhân đối phương cường thế như vậy, dứt khoát mở miệng, “Phong, hôm nay cậu tới, chắc là vì lô hàng kia. Chúng ta...”
Phong Kiêu đột nhiên vươn tay, ngăn trở đối phương, “Vấn đề này, không cần nói vội”
Không cần nói vội?
Cậu ta không phải nên là như kiến bò trên chảo nóng sao?
Nicolas phát hiện, bản thân tới thời điểm này, tràn đầy tin tưởng muốn xem biểu hiện của Phong Kiêu, xem người đàn ông Hoa Hạ này khóc lóc cầu xin tha thứ thế nào. Nhưng không ngờ tới, chuyện tình sao lại không giống như dự liệu?
Phong Kiêu híp mắt, thái độ cường thế trước sau như một, “Chờ một người bạn”
Nicolas lập tức ngây ngẩn cả người. Chờ một người bạn?
Người bạn này ngoại trừ Hứa tiên sinh, còn có thể là ai?
Hứa tiên sinh thật sự tới?
Nicolas nhăn chặt mày, cơ hồ có thể kẹp chết một con ruồi. Nếu Hứa tiên sinh tới, nhắc đến nhân tình năm đó, gã phải làm sao bây giờ?
Nicolas cười lạnh. Cho dù như vậy, bản thân cũng ở trong khu vực chiến thắng!
Phong Kiêu nói sang chuyện khác, “Bệnh tình của Banni thế nào?”
Nicolas cong khóe môi, đây là Phong nói sang chuyện khác, khiến cho bản thân không nhập tâm suy nghĩ cách ứng phó nếu Hứa tiên sinh thật sự đến!
Đáng tiếc, gã đã sớm nghĩ kỹ biện pháp.
Vì thế Nicolas tiếp tục mở miệng, “Aiz! Đối với chúng ta mà nói chút vết thương nhỏ đó không chút là gì, nhưng là con bé dù sao cũng là một cô gái, đau khóc rất nhiều lần. Maynard, máu giúp tôi nhớ lại xem, đêm qua đã khóc bao nhiêu lần?”
Trợ lý đứng ở phía sau Nicolas lập tức mở miệng, “Năm lần, thưa tiên sinh”
Nicolas rung đùi đắc ý, “Phong, Banni đáng thương của tôi, chỉ sợ về sau cũng không dám trêu chọc cậu nữa đâu”
Phong Kiêu nhìn biểu tình khoa trương của gã, cũng không nói lời nào, chỉ là nhẹ cong khóe miệng.
Sau đó, hai người trời nam biển bắc hàn huyên một hồi, Nicolas có chút thiếu kiên nhẫn, “Phong, về lô hàng này, cậu rốt cuộc có suy nghĩ gì? Chúng ta đều là bạn nối khố, có cái gì cậu cứ nói thẳng với tôi”
Câu này của Nicolas đã có chút ý tứ hòa hoãn không khí. Nếu không có Hứa Nặc, lúc này Phong Kiêu phải đưa ra suy nghĩ của mình, dù sao Nicolas cũng đã nhắc đến quan hệ giữa hai người họ trước.
Nhưng Phong Kiêu lại chỉ cười, “Chờ một chút, người chúng ta phải đợi, sắp đến rồi”
Nicolas nhướng mày, “Chậc, Phong, đến tột cùng là vị khách quý nào, thế nhưng lại khiến cho cậu lãng phí nhiều thời gian ở nơi này đến vậy?”
“Dùng lời của Hoa Hạ mà nói, người kia hẳn là... “ Phong Kiêu đổi thành tiếng Trung, “Cố nhân”
“Cố nhân?” Nicolas quỷ dị phát âm lặp lại những từ này, “Chính là người chúng ta đều quen?”
Phong Kiêu gật đầu.
Trong lòng Nicolas đã hiểu rõ, người tới khẳng định là Hứa Nặc không thể nghi ngờ!
Đúng lúc này, di động Phong Kiêu lập tức vang lên.
Phong Kiêu tiếp điện thoại một chút, liền đứng lên, “Tôi đi tiếp một người”
Nicolas cũng đứng dậy theo, “Nếu là ‘cố nhân’ của tôi, tôi đây cũng nên đi nghênh đón một chút”
Phong Kiêu cười như không cười nhìn gã, cũng không từ chối, “Đúng, anh hẳn là nên tự mình đi nghênh đón”
Nicolas như suy tư điều gì.