Editor: Ngạn Tịnh.
Nếu từ bỏ, thì đó không phải là Hứa Nặc!
Đây chính là vấn đề lưỡng nan.
Ngay lúc An Mộc run sợ, không biết nên làm cái gì bây giờ, Phong Kiêu đột nhiên mở miêng, “Chuyên gia ở bệnh viện của anh, là Augustine. Cather?”
Nicolas gật đầu.
Phong Kiêu cong môi, cười lạnh mở miệng, “Chẳng lẽ anh không biế, ông ta đã đi qua 3K sao?”
Nói cách khác, vị bác sĩ này, đã từng xem bệnh cho Hứa Nặc.
Kết quả như thế nào, nhìn An Mộc vẫn còn đang ngồi xe lăn, liền hiểu.
Nicolas kinh ngạc nhướng mày, “Chậc! Kia thật sự là không khéo!”
Phong Kiêu đứng lên, dứt khoát đẩy xe lăn An Mộc ra ngoài, “Hôm nay tôi muốn mời Hứa tiên sinh ăn cơm. Bá tước Nicolas, sau này còn gặp lại”
Nicolas:...
Phong Kiêu đẩy như vậy, ai dám ngăn cản?
Cho dù Nicolas cảm thấy hôm nay Phong Kiêu trước mặt Hứa tiên sinh quá tôn kính bà, nhưng hôm nay Hứa tiên sinh đến chính là vì chống lưng cho Phong Kiêu, cho nên.... cũng thật bình thường không phải sao?
Nhưng nhìn hai người rời đi, Nicolas thật đúng là cảm thấy kỳ lạ nói không nên lười!
Lúc gã đang trong trầm tư, liền nhìn thấy có người vội vã đi vào, đến trước mặt Nicolas cung kính mà mở miệng, “Bá tước, có một vị khách quý tới”
Bước chân Phong Kiêu dừng lại một chút.
Nicolas dò hỏi, “Là ai?”
“Vị khách đó tự xưng là đương gia của 3K”
Nắm tay đang nắm lấy xe lăn của Phong Kiêu, dùng sức nắm chặt!
Đương gia của 3K.... vậy không phải là con trai của Hứa Nặc sao?!!
Anh đột nhiên nhìn về phía người phụ nữ trên xe lăn. Nếu lúc này gặp phải, kia quả thực chính là muốn vạch trần An Mộc!
Chuyện hôm nay là thế nào? Tại sao lại xảy ra trạng huống này?
Phong Kiêu nheo đôi mắt lại. Hiện tại nhanh chóng rời đi, có lẽ còn kịp?
Không, không kịp nữa rồi.
Thật sự là không còn kịp rồi.
Lúc Nicolas nghe người đến là đương gia của 3K, tầm mắt của gã, liền sắc bén chăm chú nhìn vào An Mộc đang ngồi trên xe lăn.
Hôm nay Hứa Nặc, tuy rằng bình thường, nhưng gã lại cảm thấy có một loại cảm giác quái dị khó nói thành lời. Nhưng hiện tại, đương gia của 3K tới, vậy chứng minh điều gì?
Chứng minh Hứa Nặc này là giả!
Gã lại lần nữa nhìn về phía Phong Kiêu, trong lòng cười lạnh. A, trách không được có thể khiến cho người đàn ông kiêu ngạo này nhân nhượng, xem ra Hứa Nặc này quả nhiên là người do Phong Kiêu tìm tới.
Nicolas vung tay lên, cấp dưới của gã liền yên lặng vây quanh đám người An Mộc và Phong Kiêu!
Hiện tại, bọn họ đang ở hành lang.
Hơn nữa khoảng cách với hai cánh cửa lại khá xa.
Không thể so với trong phòng, có cửa sổ sát đất, Nicolas nằm trong tầm ngắm của tay súng bắn tỉa. Nhưng dưới loại tình huống này, tay súng bắn tỉa cũng không có cách nào có thể hành động!
Hơn nữa nơi này là địa bàn của Nicolas, Phong Kiêu tuy rằng mang tới không ít người, lại cho An Mộc mượn dùng không ít, nhưng cho dù hai bên gộp lại, cũng không nhiều bằng người của Nicolas!
Phong Kiêu mắt thấy nhóm phục vụ xung quanh đều đi tới, ngón tay đặt ở bên hông tạp dề, rõ ràng là động tác rút súng lục. Anh trầm ổn liếc mắt nhìn Lăng Hi một cái.
Lăng Hi hơi gật đầu, một cái nghiêng người, đã đứng trước mặt An Mộc. Sau đó ngón tay làm mấy động tác, người của Phong Kiêu, liền bao vây bảo vệ Phong Kiêu cùng An Mộc.
Nicolas đã đi tới, nhưng vẫn không đi tới phía trước. Đạo lý quân tử không dồn người vào đường cùng gã vẫn còn rất hiểu.
Con ngươi sắc bén của Phong Kiêu đảo qua, “Nicoals, anh có ý tứ gì?”
Nicolas vẫn cười như cũ, cao quý ưu nhã, giống như bá tước quye hút máu, “Phong, cậu cũng không có suy nghĩ. Con trai của Hứa tiên sinh tới, dù thế nào chúng ta cũng phải lưu lại, để cho hai mẹ con họ đoàn tụ không phải sao? Cậu vội vã rời đi như vậy, là vì cái gì?”