Chương 592. Sự kiện chỉnh dung!
Editor: Ngạn Tịnh.
Nói chuyện cũng không kiêng nể, “Em xác định giọng của em có thể lớn hơn bọn họ?”
An Mộc: ...
“Không lớn hơn bọn họ, bọn họ sẽ không nghe được lời nói của người ngoài”
An Mộc: ...
“Không sao đâu, yên tâm đi. Nếu có đánh nhau thì người bị hại cũng không phải là mẹ của chúng ta”
An Mộc: ... Nghe thấy danh xưng ‘mẹ của chúng ta’ cô lại không có tiền đồ mà đỏ mặt.
“Cái gì mà mẹ của chúng ta chứ!” Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ hồng, cúi đầu bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Bởi vì lúc tối khóc quá hung, cho nên lúc này An Mộc đã mệt đến tinh bì tẫn lực (*), không chờ Phong Kiêu rửa mặt xong, cô lền dựa vào sô pha ngủ gật.
(*)Tinh bì lực tẫn [精疲力尽] : “Tinh” [精] và “lực” [疲] là “tinh lực” [sức lực cùng tinh hoa / tinh khôn] ; “bì” [疲] là mệt mỏi, mệt nhọc ; “tẫn” [尽] là tận, cạn hết. Có thể tạm hiểu là “sức cùng lực tận”.
(Nguồn: Thuật ngữ trong ngôn tình)
Phong Kiêu thấy cô đã ngủ say, động tác cũng tự động chuyển thành nhẹ nhàng, bế cô qua giường, liền nhìn thấy cô cau mày, rất không vui.
Lòng của Phong Kiêu thắt lại, động tác càng thêm cẩn thận. Sau khi đặt cô lên giường, liền nghe dưới lầu vang lên một tiếng ‘phịch’.
An Mộc trong lúc mơ màng có chút hoảng sợ, mơ mơ màng màng mở to mắt. Phong Kiêu vội vàng duỗi tay đến, ôn nhu mở miệng, “Không sao, có anh ở đây”
An Mộc nhỏ giọng nỉ non một câu, sau đó động đậy thân thể, tìm một tư thế thoải mái, lại tiếp tục ngủ.
Xác định An Mộc đã ngủ say, Phong Kiêu nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy. Đi tới trước cửa, mở cửa, lắc mình mà ra, đóng cửa lại.
Cửa đóng lại, sắc mặt anh cũng biến đổi theo. Trong nháy mắt sắc mặt đằng đằng sát khí, trực tiếp bước xuống phòng khách dưới lầu.
Phong Hầu đang dỗ Đặng Hi Thần. Đặng Hi Thần hừ lạnh một tiếng, không biết đang kiêu ngạo nói gì đó.
Phong Kiêu khí phách âm trầm mở miệng, “Còn dám làm loạn tạo ra động tĩnh đánh thức bà xã của con, đừng trách con ném hai người ra ngoài”
Ngữ điệu của anh không nhanh không chậm, giọng nói không cao cũng không thấp, nhưng cố tình hai người đều nghe được.
Động tác hai người đều cứng lại, Phong Hầu nháy mắt biến sắc mặt, giận dữ hét, “Thằng nhãi ranh, con ****....”
Bộp!
Một cái đánh vào đầu ông, Phong Hầu lập tức ngậm miệng lại. Quay đầu lại, liền nhìn thấy Đặng Hi Thần mở to mắt nhìn mình, còn đè thấp giọng nói, “Mắng ai là thằng nhãi ranh chứ?! Ông tốt nhất nên nhỏ giọng lại, dám đánh thức con dâu của tôi, tôi sẽ không để yên cho ông!”
Phong Hầu lập tức lặng lẽ hành quân, “Bà xã, đừng nha, em xem anh thật sự biết sai rồi. Em về nhà với anh đi”
“Không trở về!”
“Vì sao chứ?”
“Bởi vì ông nói chuyện quá lớn tiếng!”
Phong Hầu: ...
Dưới lầu rốt cuộc cũng an tĩnh. Lúc này Phong Kiêu mới cảm thấy mĩ mãn bước lên lầu. Sau khi nhanh chóng tắm rửa xong, giở chăn lên chui vào, ôm lấy vật nhỏ mềm mại lại thơm tho, ngủ say.
----
Ngày hôm sau, Ngôn Phi Thần gọi điện thoại để An Mộc đến công ty.
Vì thế Âu Dương Sát Sát lái xe, mang cô qua.
An Mộc bước vào công ty, liền nhìn thấy ánh mắt của các nhân viên xung quanh nhìn mình có vẻ không thích hợp.
An Mộc không rõ nguyên do. Lên lầu, lúc đang định đi đến văn phòng Ngôn Phi Thần, lại nhìn thấy Chu Chu đi đến.
Con người Chu Chu này, thật ra cũng không xấu. Ít nhất, tuy rằng thái độ không tốt, nhưng lại chưa từng ám hai sau lưng cô, có cái gì cũng nói trực tiếp.
Thấy An Mộc, cô ta lập tức tháo kính râm xuống, tới gần quan sát mặt của cô, cuối cùng còn vươn tay nhéo nhéo mũi của cô, lần đầu tiên có thái độ tốt như vậy, :Cô chỉnh sửa ở đâu vậy? Còn rất tự nhiên, hơn nữa một chút dấu vết cũng không có., giới thiệu cho tôi đi”
An Mộc: ...
An Mộc dở khóc dở cười, “Tôi nói tôi không chỉnh sửa, cô có tin không?”
Chu Chu lập tức bĩu môi, “Không tin”
“Tôi thật sự không phẫu thuật chỉnh dung”
Chu Chu nổi giận, “Không muốn nói thì thôi”
Nói xong vung tay áo rời đi.
An Mộc cũng không để ý, trực tiếp đi đến văn phòng của Ngôn Phi Thần.