Editor: Ngạn Tịnh.
Bởi vì!
Sau khi theo Vệ Uy, Đồng Đồng dường như... béo.
Diệp Đồng Đồng xoa xoa mặt của mình, “Thật sự béo? Nhưng sao tôi lại cảm thấy gầy?”
Vệ Uy rời mắt khỏi cô, nhìn về phía An Mộc, “An tiểu thư, có phải cô có việc gì không?”
Nhắc tới chuyện này, An Mộc liền trầm mặc xuống.
Diệp Đồng Đồng liền cầm lấy ipad, xông tới, trực tiếp đưa cho Vệ Uy, “Nhìn xem Boss tốt của anh, thế nhưng thừa dịp An Mộc chúng ta khong có ở bên cạnh mà ngoại tình!”
Vệ Uy nhướng mày, cúi đầu nhìn về phía ipad, kinh ngạc nhìn về phía An Mộc, “Đây khẳng định là giả”
An Mộc sửng sốt, “Sao lại nói vậy?”
Vệ Uy mở miệng, “Thiếu gia căn bản không quen biết cô người mẫu này, cho nên sao có thể vừa cười vừa nói với cô ta?”
Nói xong câu đó, tầm mắt hắn nặng nề nhìn về phía An Mộc, “An tiểu thư, cô hẳn là nên lựa chọn tin tưởng thiếu gia, mà không phải ở đây miên man suy nghĩ”
Trong lời nói, ý vị chỉ trích rõ ràng.
An Mộc hiểu rõ, bản thân đích xác nên tin tưởng đối phương, chỉ gingj nói ngắt quãng, căn bản nghe không hiểu được gì.
Nhưng...
Yêu càng sâu, cũng càng khẩn trương.
Hơn nữa, bọn họ cũng xem như là ẩn hôn, hôn nhân kia cũng không có gì đảm bảo.
Cô biết bản thân không nên nghi thần nghi quỷ, nhưng trong khoảng thời gian quay phim này, thật sự quá mệt mỏi.
Con người lúc ở thời điểm cực kỳ mệt mỏi, liền sẽ xuất hiện trạng thaais không tự tin này.
An Mộc hít sâu một hơi, “Tôi biết rồi, tôi sẽ tự mình điều tiết một chút”
Vệ Uy gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Đồng Đồng. Đột nhiên vươn tay, từ trên vai cô lấy ra một miếng khoai tây lát.
Diệp Đồng Đồng:...
Diệp Đồng Đồng rất bình tĩnh quay đầu, “Mộc Mộc sau này cậu ăn cái gì đó thì đừng vứt lên người tớ!”
An Mộc:...!!!
“Cô xác định, là An tiểu thư ăn?” Vệ Uy đột nhiên lạnh như băng mở miệng.
Diệp Đồng Đồng nhìn về phía Vệ Uy, lấy hết can đảm mở miệng, “Xác định”
“Đồng Đồng” Vệ Uy đột nhiên mở miệng, “Đứa trẻ nói dối không phải là đứa trẻ ngoan”
Diệp Đồng Đồng:...
An Mộc:...
“Được rồi, là tôi ăn” Diệp Đồng Đồng cúi đầu, “Nhưng tôi chỉ ăn một túi!”
Vệ Uy tiếp tục nhìn cô.
“Được rồi, tôi còn uống một ly soda”
Vệ Uy tiếp tục nhìn cô.
Diệp Đồng Đồng tiếp tục cúi đầu, “Tôi còn ăn một khối khu rừng đen”
Vệ Uy vẫn như cũ nhìn cô.
Diệp Đồng Đồng ho khan một tiếng, “Ừm.. tôi còn ăn thịt kho tàu”
An Mộc:...!!! Ăn lúc nào, thế mà đến cô cũng không biết!
Nói xong những lời này, phát hiện Vệ Uy vẫn còn đang nhìn mình, cô lập tức mở miệng, “Thật sự hết rồi!”
“Ừm, vậy chừng đó bao nhiêu calorie?”
Diệp Đồng Đồng tính kế một chút, vẻ mặt đau khổ, “Tổng cộng một ngàn hai trăm calorie”
“Cho nên, cô phải chạy hai vạn mét, rèn luyện hai tiếng, mới có thể tiêu hao hết calorie”
Vệ Uy nói xong, quay đầu, “Đi thôi”
Diệp Đồng Đồng ôm đầu gối, “Đi đâu?”
“Cô nói đi?”
Diệp Đòng Đồng tiếp xúc ánh mắt đối phương, nhanh chóng chạy về phía An Mộc, “Tôi không cần, tôi... A! Anh buông tôi ra!”
An Mộc cứ như vậy nhìn, Vệ Uy giống như đang xách gà con, xách Dieeph Đồng Đồng đi mất.
Xách đi mất... đi mất...
Vì sao trước kia cô chưa từng phát hiện, Vệ Uy cũng khí phách như vậy!
Giọng nói của hai người ngày càng xa, An Mộc đóng cửa phòng. Trở lại phòng, mọt mình lẳng lặng nằm trên giường.
Cho dù như thế nào, cô cũng phải tin tưởng Phong Kiêu.
Lại gọi điện thoại cho Phong Kiêu nhưng không được, An Mộc cũng không biết làm cách nào liên hệ với đối phương, liền dứt khoát đăng nhập vao tài khoản phụ trên Weibo, Thanh Xuân Đậu Tư Nam Quốc.