Ông Trùm Giải Trí Bí Mật Cưng Chiều: Cô Vợ Ngốc Ngọt Ngào

Chương 228: Chương 228: Khác loại trừng phạt! Phong Kiêu nổi giận!




CHƯƠNG 228: Khác loại trừng phạt! Phong Kiêu nổi giận!

Editor: Cà Chua.

Bởi vì….

Cô cảm giác được một đôi bàn tay to bỗng nhiên xốc chiếc váy cô đang mặc lên, trực tiếp hướng tới vị trí đó, sau đó hai ngón tay lần tới, vuốt ve một hồi.

“Trời…..!” An Mộc thất kinh hô lên một tiếng, sắc mặt nóng bỏng như lửa đốt, dùng sức vặn vẹo thân mình:”Chú út, anh, đừng…..Nơi này là phim trường, chú út, đừng mà….”

Người đàn ông kia đi trước một bước, hơi thở ấm áp phả đến tai cô:”Tôi luyện tập cho em tập luyện một chút cảnh giường chiếu…”

Cảnh giường chiếu…..

Cảnh giường chiếu mà phải đến mức này sao!

An Mộc muốn hét lớn lên, nhưng miệng đã bị nuốt trọn, cổ họng cũng nghẹn lại, một âm thanh âm ỷ, rên rỉ bất lực thoát ra.

Hai thân thể trực tiếp, gặp nhau thân mật như vậy nhiều lần, khoái cảm đã lên đến đỉnh điểm, người đàn ông kia biết rõ nơi nào là nơi mẫn cảm nhất trên người cô, liên tục kích thích, làm dục vọng trong An Mộc cũng tự nhiên dâng tràn.

Cô nuốt nước miếng, hai tay túm chặt cánh tay người đàn ông, muốn đem tay anh ta rút ra, nhưng sức lực đó quá khỏe mạnh, sao cô có thể lay động?

An Mộc vừa thẹn, vừa giận lại vừa vô cùng sợ hãi!

Xấu hổ là thế nhưng hiện tại cô rất muốn……

Giận là vì người đàn ông này làm vậy, chắc chắn chỉ với mục đích trừng phạt cô thôi!

An Mộc cắn chặt môi, nắm chặt hai nắm đấm, cơ thể căng lên.

Sau đó liền thấy người đàn ông kia vươn tới, cắn một miếng vào tai cô, tiếp theo lên tiếng:”Em ra rồi……”

An Mộc:…….!!!

Câu nói mang theo dục ý lại từ miệng một người đàn ông như anh ta nói ra, càng làm cho cô thêm nổi giận.

Muốn đẩy anh ta ra nhưng cơ thể lúc nào lại không còn chút sức lực nào, cô trừng cặp mắt ướt nhìn thẳng vào anh ta:”Chú út!”

Hai tiếng vang lên là nghiến răng nghiến lợi nhưng lại mang theo ngầm ý, làm cho ánh mắt Phong Kiêu trầm xuống.

Bất quá….nếu mình có ham muốn vật nhỏ ấy ngay lúc này, phỏng chừng chính cô sẽ nổi điên mất không?

Khóe môi Phong Kiêu cong lên, lúc này mới rút ngón tay ra, khóe mắt càng lộ thêm vẻ phong trần quyết liệt, tì mạnh lên người cô, quyến rũ mở miệng:”Có phải người khác trên giường diễn như thế này, em cũng sẽ phối hợp không?”

An Mộc:….”Đương nhiên là không!”

“Ngoan.”

Phong Kiêu xoa xoa đầu cô, “Bây giờ tạm thời bỏ qua cho em, nếu có lần sau…..em biết hậu quả rồi đấy.”

Em biết hậu quả rồi, năm chữ thôi nhưng cũng làm cho thần kinh An Mộ căng lên.

Cô rất muốn nói, cảnh diễn hôn lúc này cũng ra rất oan uổng có được không!

Nhưng người đàn ông trước mặt thực sự quá áp đảo, làm cô không thốt ra nổi một lời nào.

Đúng lúc này, ngoài cửa lộc cộc truyền đến tiếng đập cửa.

Tâm trí An Mộc lập tức căng lên!

Khóe môi Phong Kiêu cong lên, thấp giọng mở miệng:”Em nói xem, giờ nếu tôi mở cửa phòng thì sẽ thế nào nhỉ?”

Sẽ thế nào?

Bọn họ hai người quan hệ, lập tức được đưa ra ánh sáng!

An Mộc nghiến răng:”Chú út, xin anh, đừng…..”

Phong Kiêu có vẻ không hài lòng:”Em sợ bị phát hiện như vậy sao?”

Lời vừa thốt ra, hai người đề vô cùng sửng sốt.

Vì lời nói của Phong Kiêu lúc này chứa đựng ý trách móc….chuyện này thực sự quan trọng như vậy sao?

Khóe miệng An Mộc giật giật, ha hả ngây ngô cười hai tiếng.

Nhất định lòng tự trọng của người đàn ông này đã bị tổn thương, Phong Kiêu là một thái tử gia, có rất nhiều người con gái muốn có quan hệ với anh ta, qua một lần là nổi tiếng, nhưng đối với chính mình, trong trường hợp này tại sao lại cảm thấy e ngại hơn là muốn công khai?

Vẫn là….

An Mộc lắc lắc đầu để thoát khỏi suy nghĩ này. Bản thân mình lớn lên cũng xinh đẹp nhưng trên thế giới này, người đẹp không thiếu, cho nên người đàn ông này sao có thể có tình cảm thật với mình được?

Chỉ vì một câu nói của anh ta mà không khí trong WC bỗng trở nên thật kì quái.

May mắn, cuối cùng tiếng chuông điện thoại của An Mộc vang lên, giải vây cho bầu không khí trong phòng.

An Mộc đẩy Phong Kiêu ra, đỏ mặt cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra, nhìn qua đó là Mễ Kỳ, nhanh chóng nghe máy:”Chị Mễ, tới rồi à? Được, tôi lập tức tới đó ngay, tôi đang có chút việc.”

Gác máy, An Mộc quả là có chút không dám nhìn thẳng mắt Phong Kiêu, tay chân vội vàng luống cuống nhét điện thoại vào trong túi, “Chú út, cái kia, tôi còn đang có chút công việc, tôi đi trước đây!”

Dứt lời cô liền đi về phía cửa, không thấy động tĩnh gì bên ngoài, An Mộc mới mở cửa bước ra.

Cửa phòng vừa mở, Hứa Lộ cùng An Mộc tức khắc mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt Hứa Lộ tiếp theo liền dừng trên người người đàn ông phía sau An Mộc, rồi lại nhìn cặp mắt bối rối của An Mộc….

Hứa Lộ tức khắc mở to mắt hết cỡ:”Cô, hai người…..!”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.