Editor: Quỷ Quỷ
An Mộc chụp ảnh xong đã là 3 tiếng sau, cô tẩy trang rồi đi ra liền thấy Lâm Đại Nhi vẫn đang cố duy trì nét mặt hiền lành rộng lượng, nhưng đáy mắt lại đầy lửa giận.
An Mộc nhướng mày, không phải cô ta thích thế lắm sao?
Vậy tôi sẽ cho cô chơi cho đã!
Lâm Đại Nhi tức giận nhìn qua bên này, An Mộc nghênh ngang mà rời khỏi.
Sáng đi chụp ảnh, trưa về tới công ty, đang định đến căn tin ăn cơm thì nhận được điện thoại của Phong Kiêu, bảo cô lên tầng cao nhất.
A Băng nghi ngờ, “Giám đốc gọi cô lên tầng cao nhất làm gì?”
An Mộc lắc đầu, ra vẻ không biết.
A Băng liền cảm thấy lo lắng, “Có phải đã phạm sai lầm gì không?”
An Mộc vỗ vai A Băng, “Đừng đoán mò, tôi đi xem là biết rồi.”
A Băng gật đầu.
An Mộc lên trên trong ánh mắt lo lắng của A Băng, trợ lý nhận ra An Mộc liền để cho cô vào trong, An Mộc nhận ra Thượng Quan Vũ đang ngồi vắt vẻo tại vị trí vốn thuộc về Vệ Uy, hơi kinh ngạc hỏi, “Sao anh lại ở đây?”
Thượng Quan Vũ ủ rũ nói “Vệ Uy không có ở đây, lão đại vẫn cần có một trợ lý a!”
An Mộc vẫn chưa hêt ngạc nhiên, “Phong Kiêu không thông báo tuyển dụng sao? Lại để anh phải đến đây thay?”
Trợ lý của Phong Kiêu là vị trí vô cùng quan trọng, trước đây do Vệ Uy toàn quyền phụ trách, hiện giờ anh lại là người đại diện của DIệp Đồng Đồng, đương nhiên không rảnh để tiếp quản FAE.
Thượng Quan Vũ xua tay, “Không sao, cùng lắm là một tháng thôi, tháng sau Thiên Thiên sẽ trở lại.”
An Mộc nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt, “Thiên Thiên là ai?”
Thượng Quan Vũ nghe thấy câu này, lập tức nhảy dựng lên, hai tay che miệng mình, lấm lét nhìn An Mộc, “Tôi có nói gì đâu? Tôi không nói gi cả!”
Bộ dáng giấu đầu hở đuôi càng khiến An Mộc nhanh nhạy hơn, “Anh vừa nhắc tới Thiên Thiên.”
Thượng Quan Vũ đảo mắt, “Chị dâu nhỏ ơi cô mau vào đi lão đại chờ cô rất lâu rồi đó.”
“Nhưng anh còn chưa nói cho tôi…..”
“Ôi A Băng sao cô lại tới đây” Thượng Quan Vũ đột nhiên lên tiếng nhìn đằng sau lưng An Mộc.
An Mộc hoảng sợ quay người lại, nhưng phía sau không có ai cả, nhận ra mình bị lừa, quay lại đã thấy Thượng Quan Vũ đã lẻn vào trong thang máy, “Chị dâu nhỏ tôi đi ăn cơm đây, tôi không nói gì hết!”
An Mộc.
Ban nãy Thượng Quan Vũ nhắc đến Thiên Thiên nào đó, cách nói cũng rất mờ ám, An Mộc vốn không nghe rõ, lại không hỏi được, không hiểu sao An Mộc lại cảm thấy một nguy cơ trước nay chưa từng có.
An Mộc hùng hổ xông vào phòng tổng giám đốc mang theo niềm tin đám ong bướm xung quanh không thể bì với mình, thấy trên bàn đầy tài liệu, câu đầu tiên liền nói, “Nói, Thiên Thiên là ai?”
Phong Kiêu sửng sốt, nhướng mày, “Ai cơ?”
An Mộc kinh ngạc, “Anh không biết?”
Phong Kiêu không hiểu lắc đầu.
An Mộc nhìn vẻ mặt anh không giống đang giả vờ, lúc này mới bình tĩnh lại, xem ra là tên Thượng Quan Vũ kia ngứa da nên mới nói năng lung tung!
Hai người hòa hảo ăn cơm, Phong Kiêu đột nhiên mở miệng, “Tối nay em rảnh không?”
An Mộc nghĩ nghĩ một chút, “Sau 6h thì rảnh.”
“Hôm nay là sinh nhật Thượng Quan Vũ, chúng ta đi chơi.” Phong Kiêu hiếm khi mời mọc cô thế này.
An Mộc gật đầu đồng ý, sau đó thần bí nhìn Phong Kiêu, “Không cần chuẩn bị quà cáp gì sao?”