Editor: Ngạn Tịnh.
Dung Trạch vèo một tiếng lập tức chạy tới trước mặt An Mộc, không ngừng đập vào mặt những lời mắng, “Đường Hạ, lá gan của em cũng thật lớn! Cũng dám làm chuyện này! Có chuyện gì sao không thể tìm tôi? Em có biết Nicolas nguy hiểm đến chừng nào không? Cái tên Nicolas đó chính là một kẻ giết người không chớp mắt, nếu biết em lừa gạt hắn, cho dù đuổi tới chân trời góc biển hắn cũng sẽ không buông tha cho em!”
An Mộc:...
An Mộc xoa xoa ấn đường, “Dung tiền bối, cảm ơn anh hôm nay đã hỗ trợ, tôi cũng là vì muốn giúp cho Phong Kiêu chút chuyện này. Tôi...”
Dung Trạch mở to hai mắt nhìn, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì, lúc này mới mở miệng, “Em thật đúng là một cô gái ngốc nghếch!”
An Mộc không rõ nguyên do.
Dung Trạch liền vô cùng đau đớn, “Tôi biết Phong Kiêu là ông chủ của bạn trai em, em muốn ra mặt giúp bạn trai hỗ trợ Phong Kiêu, nhưng loại đàn ông dựa vào phụ nữ để giành được sự nổi bật thế này thật quá vô sỉ! Trách không được chỉ là một tài xế. Đường hạ, tôi thấy em ngày thường cũng thông minh linh hoạt, sao lần này lại vụng về như vậy? Qủa nhiên phụ nữ khi yêu, đều trở thành kẻ ngốc hết sao?”
An Mộc:...!
Phong Kiêu:....!
Lăng Hi hoàn toàn không rõ đầu cua tai nheo gì. Làm tài xế cho Phong Kiêu, là ai?
Trong nước, Vệ Uy đang nấu bữa ăn khuya cho Diệp Đồng Đồng, đột nhiên hắt xì một cái, hồn nhiên không biết bản thân nằm không cũng trúng đạn.
Diệp Đồng Đồng đang xem ti vi, nghe thấy tiếng hắt xì, vèo một tiếng lập tức vọt vào phòng bếp, ngó nghiêng nhìn hắn, “Anh bị cảm?”
Vệ Uy lắc đầu, “Không...”
Lời còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Diệp Đồng Đồng vèo một tiếng lập tức trốn đi xa. Một lát sau, liền nghe phòng khách truyền đến từng trận ồn ào.
Vệ Uy nhanh chóng kìm lửa giận, đi ra, nhìn thấy Diệp Đồng Đồng đang suy nghĩ nhìn thuốc trị cảm trên bàn, “Anh là bị cảm lạnh, hay sốt? Hẳn là nên uống cái nào đây?”
Vệ Uy đang định nói mình không sao, liền nhìn thấy Diệp Đồng Đồng xoay đầu tới, “Anh có phải sống một mình hay không? Nhở lúc về nhà nửa đêm bệnh càng nghiêm trọng thì phải làm sao đây? Hay là tối hôm nay anh đừng về nhà nữa, ở lại chỗ này đi, tôi chăm sóc anh!”
Câu không sao kia của Vệ Uy, sau khi nghe thấy những lời này, ở khóe miệng đánh rắm một cái, lại chui xuống.
Hắn ho khan một tiếng, “Hình như, hình như, cổ có chút đau”
Diệp Đồng Đồng nhanh chóng chọn thuốc, “Nến uống cái nào đây?”
-----o0o-----
Biệt thự ở Anh quốc.
An Mộc ăn cơm chiều, Dung Trạch vẫn luôn dong dài bên tai cô. Dong dài thật lâu, lúc này An Mộc mới bớt thời giờ dò hỏi, “Dung tiền bối, anh chính là Lãnh Tiêu sao?”
Dung Trạch quả nhiên thành công bị đánh trống lãng, “Đường nhiên không phải. Lãnh Tiêu là em trai song sinh của tôi, ta chính là Dung Trạch. Tôi không thích những chuyện của 3K, nhưng là đôi khi có yêu cầu chạy chân gì đó, tôi liền chạy thế nó một chút”
An Mộc gật đầu, “Thì ra là như thế!”
Cô biết mà!
Thân là ảnh đế, Dung Trạch cũng đã rất bận rộn và dốc hết sức lực, sao có thể một người làm đến mấy nhân vật? Cũng không phải ai cũng như Phong Kiêu, một lòng đa dụng, còn làm được tốt như vậy.
Nghĩ như vậy, trong lòng An Mộc dâng lên một cảm giác hãnh diện.
Đến tối, Dung Trạch nhìn An Mộc do dự mở miệng, “Em... Ở lại nơi này sao? Cũng quá nguy hiểm đấy?”
Anh ta nhìn thoáng qua Phong Kiêu cùng Lăng Hi, “Tôi phải ở đây bảo vệ em!”
An Mooch:...!!!
Bởi vì có Dung Trạch, buổi tối ở nước ngoài của An Mộc, không thể nào được yên bình ở cùng Phong Kiêu.
Trái lại ngày hôm sau, sau khi cáo biệt với Dung Trạch, lên máy bay, lúc này An Mộc mới túm cánh tay Phong Kiêu, đắc ý dạt dào ngẩng đầu, “Hôm qua có phải em rất lợi hại không?”
Phong Kiêu sủng nịnh cười, vừa muốn duỗi tay nhéo cánh mũi cô, tiếp viên hàng không đã cầm tới tạp chí kỳ mới nhất. Sau đó An Mộc thấy trên bìa tạp chí, chính là gương mặt phóng đại của Lâm Đại Nhi.