Chương 97: Mát xa nhiều mới mau lớn được!
Editor: Tuna
Anh tiến đến bên tai cô, nhìn thấy đôi tai thiếu nữ không chút trang sức, thật giống như một tác phẩm nghẹ thuật vậy.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Phong Kiêu lại cắn lên.
“ A~”
Đây là lần thứ ba An Mộc kêu rên ra tiếng, lý trí nói cô phải giãy dụa, nhưng thân thể lại không còn chút sức lực.
Anh chợt buông lỗ tai An Mộc ra, thấp giọng nói:
“ Chổ này, mỗi ngày đều bị trói, có hay không sẽ bị ảnh hưởng a?”
Nói xong ngón tay càng rỡ cử động.
Hàm răng An Mộc run lên bần bật nói:
“ Chú út, anh, anh buông tôi ra”
“ Trả lời!”
Người đàn ông ra lệnh nói, không một chút ý tứ nào là muốn buông ra.
Lời nói nghiêm khắc cùng động tác thô tục này làm cho An Mộc cảm thấy như mình đang bị xúc phạm, sâu trong nội tâm ủy khuất ngập tràn. An Mộc cố gắn thu lại cảm giác đó, đột nhiên thấp giọng hô:
“ Đương nhiên sẽ có ảnh hưởng! Anh cho rằng tôi nguyện ý mỗi ngày đều cột sao! Nếu không làm như vậy tôi đã sớm bị đạp hỏng rồi!”
Nước mắt bổng nhiên chảy xuống, cô rống giận khàn cả họng:
“ Phong gia các người, không một ai tốt cả! Tôi hận các người! Hận chết các người!
Phong Kiêu liền sửng sốt.
Từ khi quen biết An Mộc, cô luôn là người tinh quái, càn rỡ, tười cười không ngừng.
Nhưng cứ một lần rồi một lần, anh lại phát hiện vật nhỏ này rất ngoan cường.
Dừng lại hành động, anh bổng nhiên cúi đầu, dùng miệng đem chổ nước mắt vừa chảy xuống của An Mộc lai đi.
Động tác ái muội rất hỗn loạn nhưng lại cẩn thận và ôn nhu.
Ánh mắt An Mộc có chút mờ mịt, sau đó liền nghe được thanh âm ghét bỏ của người đàn ông:
“ Mặn.”
Sau khi phục hồi được tinh thần cô liền phát hiện anh đang nhìu mày, bộ dáng tà khí lại nghịch ngợm, người lớn thế rồi còn lộ ra vẻ mặt bướng bỉnh của con nít.
An Mộc ủy khuất một đống, nhưng lại thấy có chút dở khóc dở cười.
Phong Kiêu nhận thấy cảm xúc của vật nhỏ đả ổn định trở lại, con ngươi hẹp dài mị hoặc híp lại, lúc này mới mở miệng:
“ Ai, đúng là có chút nhỏ!”
Nhỏ?
Chốc sau An Mộc mới phản ứng lại, mới hiểu được là anh đang chê ngực cô nhỏ!
M**!
An Mộc nổi giận:
“ Nhỏ thì sao anh còn đụng vào, mau buông tay ra!”
Người đàn ông vẫn đè lên người cô như cũ, lời từ miệng anh nói ra làm cho người ta có cảm giác người này rất muốn ăn đòn:
“ Mát xa nhiều một chút mới có thể lớn.”
Nói xong, anh liền nghiêm túc mát xa.
Xoa xoa bên này một chút rồi lại xoa xoa bên kia một chút, còn phải canh cho hai bên đối xứng nhau, làm cho mặt An Mộc đỏ bừng lên.
Nhưng cố tình là An Mộc không thể thoát khỏi người anh, cứ như vậy, bị Phong Kiêu đùa giỡn chừng hai phút!
An Mộc nhịn không được thấp giọng quát lên:
“ Phong Kiêu!”
Phong Kiêu dừng động tác trên tay, cười như không cười:
“ Như thế nào? Cháu dâu muốn chú dùng sức thêm một chút sao?”
“ Anh buông tôi ra!”
“ Không buông!”
“ Buông hay không?”
“ Không buông đấy!”
“ Anh….tên hỗn đản này, anh làm gì….ngô!!!”
Phong Kiêu cúi người xuống hôn, chặn lại miệng cô, cả khoang miệng đều tràn ngập hơi thở của người đàn ông.
Anh hôn, hôn một cách bá đạo, công kích. Cho đến khi An Mộc không còn phản kháng nữa, lúc này anh mới trở nên ôn nhu.
An Mộc cảm thấy cô sắp bị hôn đến ngất rồi!