Ông Trùm Giải Trí Bí Mật Cưng Chiều: Cô Vợ Ngốc Ngọt Ngào

Chương 839: Chương 839: Sinh nhật của An Mộc, Phong tổng bị phát hiện? (5)




Editor: Ngạn Tịnh.

An Mộc hoảng sợ, cơ hồ là theo bản năng, lập tức vươn tay, kinh hô một tiếng, “Không được vào!”

Giọng nói cao quá mức, làm cho một đám người đứng ở cửa đều sợ ngây người!

Mọi người đều nhất trí an tĩnh lại, toàn bộ ánh mắt nhìn chằm chằm vào An Mộc.

Khóe miệng An Mộc co rút, lại co rút. Aaaaa, người ta là tiêu chảy a, cô thế nhưng lại ngăn người ta tiến vào buồng vệ sinh chứ!

Đây quả thực không khoa học!

Tam Ca nghẹn đến mức mặt đều đỏ, che mông của mình dậm chân tại chỗ. Bởi vì khá thân quen với An Mộc, cho nên nhịn không được mở miệng, “Đường Hạ, em nhanh cho anh đi vào, mượn phòng vệ sinh nhà em một chút!”

Đương nhiên không thể dùng!

Trong phòng vệ sinh, chính là đang có boss đại nhân đang lõa- thể đấy!

Lưu Chuẩn cũng mở miệng, “Có phải sợ hắn làm dơ? Vậy xong việc để cho hắn quét dọn, được chứ?”

Vẻ mặt An Mộc chua xót, quả thực không biết phải mở miệng như thế nào.

“Tủm!” Tam Ca nhịn không được thả vài cái rắm, làm cho mọi người đều nhất trí bịt mũi.

“Đường Hạ, nhanh để anh ấy vào đi!”

“Đường Hạ, anh không nhịn được nữa rồi!”

Từng tiếng từng tiếng kêu, quả thực là thảm không nỡ nhìn!

An Mộc nhìn tình huống trước mặt, cắn răng một cái, “Đi đối diện!”

“Đối diện sao có thể sẽ cho anh mượn!” Tam Ca kinh hô, con muốn quay đầu nói gì đó, ‘rầm’ một tiếng, An Mộc liền đóng cửa phòng lại.

Tam Ca:...

Lưu Chuẩn:...

Mọi người:...

Lưu Chuẩn nhìn về phía Tam Ca, sờ sờ đầu, “Cậu có phải đắc tội với Đường Hạ chỗ nào sao?”

Vẻ mặt Tam Ca đau khổ, đứng một chỗ cũng không được, cong eo ôm bụng, “Không có a. Ôi ôi, Lưu tổng, làm sao bây giờ? Tôi sắp không nhịn được nữa rồi!”

Lưu Chuẩn cũng rất đau đầu, “Có thể nhịn....”

“Cạch” Cửa phòng An Mộc lại mở ra.

Lưu Chuẩn hưng phấn quay đầu, “Đường Hạ, thì ra em chỉ nói giỡn với mọi người.

Tam Ca lại tiến đến định đẩy An Mộc ra bước vào phòng.

An Mộc nhanh chóng đóng cửa, đi đến đối diện mở khóa, “Mau đi đi”

Tam Ca thấy đối diện cửa mở, cũng mặc kệ chuyện khác, gấp gáp bước vào, nhanh chóng vọt vào phòng vệ sinh, dọc theo đường đi thả n cái rắm.

Nhưng mọi người đều nhất trí nhìn về phía An Mộc, sau đó quay đầu nhìn về phía đối diện.

Sắc mặt An Mộc thập phần xấu hổ, “Cái kia, buồng vệ sinh nhà tôi hỏng rồi, không thể xả nước. Với lại, hàng xóm đối diện vừa hay đi ra ngoài, để cho tôi chăm sóc nhà cửa một chút, cho nên mới giao chìa khóa cho tôi”

Loại giải thích này, thực hợp lý.

Nhưng là!!!

Vừa rồi trong tình thế cấp bách, cái loại cảm xúc vội vàng kia của An Mộc phải giải thích như thế nào?

Tất cả mọi người đều là tinh anh trong giới IT, tuy rằng không có tế bào lãng mạn, nhưng tế bào trinh thám lại nhiều không tả xiết. Kết quả là, một đám nhất trí nhìn An Mộc, nói rõ, trong này có gian tình gì đó mà bọn họ không biết!

Nhưng cố tình An Mộc ngoại trừ tiếng kinh hô vừa rồi, biểu hiện lúc này hoàn toàn không nhìn ra được cái gì.

Chờ đến khi Tam Ca đi WC xong, một đám người bát ngát đi xuống lầu, nhưng vẫn không phát hiện chỗ nào không thích hợp.

Nhưng là!

Rõ ràng là có gì đó không thích hợp!

Trên lầu, An Mộc thấy thang may đi xuống, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Nhanh chóng chạy về nhà, liền nhìn thấy Phong Kiêu đã bọc khăn tắm đi ra.

Hai người liếc nhau, đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

Phong Kiêu ngồi ở trên sô pha, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía An Mộc, “Thì ra quần lót của anh, là giẻ lau?”

An Mộc nghe nói như thế, sắc mặt lập tức đỏ lên.

Vừa rồi quả thực quá mạo hiểm!

“Đây đều không phải là vì không để bị phát hiện sao?” An Mộc nhanh chóng giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.