Chương 84: Thời thơ ấu bi thương của An Mộc
Editor: Quỷ Quỷ
Đang lúc suy nghĩ, An Mộc lại khóc lên.
Tiếng khóc của cô mười phần uất ức mười phần tuyệt vọng.
“Anh Tử Khiêm, em không muốn đến nơi này, không đi…..”
“Anh Tử Khiêm, em còn nhỏ mà….”
An Mộc chìm sâu trong ác mộng, cô vẫn còn nhớ năm ấy ba mẹ qua đời cô chỉ mới có mười tuổi, Phong Tử Khiêm mười sáu, một ngày nào đó Phong Tử Khiêm đã đưa cô tới “chỗ đó” để giải sầu.
Đó là lần đầu tiên Phong Tử Khiêm mời cô ra ngoài giải sầu, khiến cho cô - người vừa trải qua sự ghẻ lạnh đau khổ ở nhà họ Phong, vô cùng chờ mong.
Không ngờ…..
Khi nhìn thấy những cơ thể trắng nhợt trần truồng, cô hoảng sợ đến mức không biết phản ứng như thế nào!
Chính lúc đó, An Mộc đã nhận thức được đây chính là nơi ghê tởm nhất trên thế giới!
Sau đó, Phong Tử Khiêm vỗ vai cô, “An Mộc, chờ em trưởng thành rồi, anh sẽ đưa em đến đây chơi.”
Một câu này đã trở thành ác mộng của cô!
Bao nhiên lần trong mơ, cô đã nhìn thấy người đàn ông này trần truồng đi về phía cô.
Tuy rằng khi đó cô còn nhỏ, vốn không hiểu chuyện nam nữ.
Sau đó, cô bắt đầu tự hóa trang cho mình trở nên xấu xí, cái gọi là bản năng tự bảo vệ mình này là lựa chọn duy nhất đối với một đứa trẻ như cô.
Thậm chí, lựa chọn này vốn không có bất kỳ ai chỉ ra cho cô.
Mây năm nay, cô vẫn cố gắng hết sức tránh tiếp xúc với thế giới của Phong Tử Khiêm, không ngờ cô lại bị Hoàng Tam bắt cóc đến nơi đó.
Cho nên, An Mộc vô cùng hoảng loạn.
Cô dùng sức mạnh duy trì tư thái, che dấu sự bất an trong sâu thẳm nội tâm mình.
An Mộc nhỏ giọng cầu xin,”Đừng, đừng tới đây, đừng chạm vào tôi…..van xin các người…..”
Qua vài câu nói yếu ớt này làm Phong Kiêu lập tức hiểu ra.
Trong nháy mắt, sự phẫn nộ trong anh lại bùng lên!
Mấy năm nay, nhà họ Phong rốt cuộc đã làm gì cô ấy?
Chẳng trách cô ấy dù có chết cũng không chịu là một con chim hoàng yến!
Cửa đột nhiên bật mở.
Lúc này Phong Kiêu mới kiềm chế được lửa giận, quay đầy liền nhìn thấy Vệ Uy,”Thiếu gia, bệnh viện đã bị bao vây.”
Hơn trăm viên cảnh sát đã bao vây bệnh viện.
Thậm chí còn phái cả cảnh sát đặc công đến đây.
Bên ngoài có người kêu gọi, nếu bọn họ không phối hợp đầu hàng, cảnh sát đặc công sẽ xông vào!
Vệ Uy nói những lời này, ngữ khí rất nhẹ, dường như chuyện chẳng có gì to tát.
Phong Kiêu trầm mặc không nói, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Hoàng Quân đến rồi sao?”
Vệ Uy đáp:”Thiếu gia, chắc sẽ tới ngay ạ.”
_____*_____
Lúc này, trong khách sạn xa hoa bậc nhất C thị, Hoàng Quân đang ngồi cạnh một người đàn ông hơn 50 tuổi, cười xòa nói:”Thủ trưởng, ông có thể tới C thị chúng tôi, chúng tôi vô cùng vinh hạnh.”
Người đàn ông cười haha, “Lần này tôi đến đây là bí mật, để thảo luận một số việc quan trọng liên quan đến quốc gia.”
Hoàng Quân cười hưởng ứng, đồng thời cũng suy xét trong lòng.
Vị đại nhân vật này đã đến đây mấy ngày, còn chưa thấy ông ta tiếp đãi bất kỳ ai.
Rốt cuộc là loại người gì lại có thể khiến ông ta bỏ thời gian tiếp đãi? Hơn nữa xem ra…dường như một câu oán hận cũng không có!
Ngay lúc ông còn đang tự hỏi thì điện thoại của ông đổ chuông, Hoàng Quân cúi đầu, nhận ra là điện thoại từ nhà.
“Cái gì??” Hoàng Quân lập tức đứng bật dậy, sắc mặt vô cùng khó coi!
Ông có tổng cộng 3 đứa con, nhưng 2 đứa đầu đều là con gái, chỉ có duy nhất Hoàng Tam là con trai.
Nhưng hiện giờ, những gì ông vừa nghe?