Chương 112: Tiền bối, anh là nam thần quốc dân trong lòng tôi
Editor: Quỷ Quỷ
Bộ dáng vô cùng hiền lành, bình dị gần gũi.
Nghe thần tượng của mình tự nói mình già đi, An Mộc lập tức nóng nảy, “Tiền bối không hề già, anh vẫn là nam thần quốc dân trong lòng tôi!”
Lời vừa nói ra, An Mộc liền cảm thấy thật……
Ôi…..
Biểu hiện của cô cứ như một con ngốc!
An Mộc thở dài, dù sao mấy lời vừa rồi đều bị đối phương nghe thấy rồi, lúc này rõ ràng không vớt vát lại được cái gì!
Xác định rõ ràng như vậy, tâm lý cũng thả lỏng hơn.
Hoàng Khải nhìn An Mộc, thay cô nói chuyện, “Ngôn Phi Thần, đây chính là tân binh tôi vừa khám phá ra, rất tài năng, tôi muốn anh là đại diện của cô ấy, nên nhanh chóng ký hợp đồng thôi, không cô ấy lại bị người khác đoạt mất.”
Đề cập đến vấn đề chuyên môn, sắc mặt Ngôn Phi Thần trở nên nghiêm túc, “Diễn xuất của cô được đạo diễn Hoàng tán thưởng, khẳng định là không phải nghi ngờ, nhưng tôi muốn hỏi cô một số vấn đề.”
Hoàng Khải thức thời đứng lên, “Hai người trò chuyện đi, tôi đi xem đám nhân viên, mấy ngày cuối này ai cũng lười đi rồi!”
Cửa phòng họp được đóng lại, An Mộc thay đổi sắc mặt, đứng trước mặt Ngôn Phi Thần.
Ngôn Phi Thần tùy ý đặt tay lên đầu gối, sau khi Hoàng Khải rời đi, ánh mắt ôn hòa đột nhiên trở nên sắc bén, “Tôi nghe nói gia cảnh của cô không tồi, vậy vì sao cô lại muốn dấn thân vào làng giải trí?”
Nghe câu này, An Mộc mở to mắt, “Gia nhập làng giải trí là ước mơ từ nhỏ của tôi.”
Ánh mắt Ngôn Phi Thần sâu xa khó lường, nhìn chằm chằm An Mộc, không nói một lời.
Bị anh ta nhìn như vậy, An Mộc cảm thấy như bị đầu óc bị nhìn thấu.
Cô cắn môi, biết giấu diếm cũng không được, “Được rồi, không phải là như vậy, nhưng nguyên nhân tôi gia nhập làng giải trí không thể nói được.”
Ngôn Phi Thần nghe câu trả lời, rõ ràng có chút kinh ngạc, mắt vẫn nhìn An Mộc, âm thầm đánh giá.
Tay anh chạm vào lý lịch sơ lược của An Mộc, vươn ngón tay thon dài chỉ vào sô pha đối diện, “Ngồi xuống nói chuyện.”
An Mộc ngồi xuống.
Ngôn Phi Thần cúi đầu xem tài liệu, tuy rằng mới có 18 tuổi, nhưng hành vi cử chỉ của cô, tuyệt đối không giống một cô sinh viên mới rời xa ba mẹ.
Anh lật giở mấy trang giấy rồi để lên bàn, tiếp tục nói, “Tôi sẽ không ký hợp đồng với cô.”
Trong lòng An Mộc chợt lạnh, “Vì sao?”
Ngôn Phi Thần ôn hòa nói:”Bởi vì tôi không thích nghệ sĩ nằm ngoài tầm kiểm soát, mà bí mật của cô, rất nhiều.”
Anh chỉ chỉ vào lý lịch, “Ngay cả tên thật cũng không thể nói cho tôi biết, cô cảm thấy, quan hệ tín nhiệm giữa chúng ta có thể tồn tại sao?”
An Mộc nhìn chằm chằm đống giấy tờ, cô biết, điều quan trọng nhất giữ nghệ sĩ và người đại diện chính là sự tin tưởng.
Nhưng, cô có thể tin tưởng người đàn ông trước mặt này không?
Từ nhỏ, cô đã là fan của anh.
Từ tác phẩm đầu tiên của anh, hình ảnh thâm tình nồng nàn trong “Thất tịch” đến hình ảnh già nua xấu xí trong tác phẩm cuối cùng “Năm tháng”, cô đều thích.
Mấy năm nay học tập diễn xuất, đều là xem đi xem lại phim của anh, bắt chước anh, dần dần từ tìm tòi đào sâu đến diễn xuất thực tế, tìm ra phong cách của chính mình.
An Mộc cắn môi, hồi lâu sau mới nói, “Tên thật của tôi là An Mộc.”
Ngôn Phi Thần nhíu mày.
Nói ra được một sự thật đầu tiên, cô dần trở nên thả lỏng hơn, “Xí nghiệp An thị ở C thị vốn là của ba tôi, 8 năm trước, ba mẹ tôi vì tai nạn xe cộ mà qua đời, tôi được gia đình hôn phu của tôi nhận về nuôi dưỡng.”
Ngôn Phi Thần lại nhíu mày.
An Mộc cúi đầu, “Nhưng bọn họ đối với tôi không tốt, hơn nữa còn muốn thâu tóm công ty của ba tôi, cho nên mấy năm nay tôi vẫn vụng trộm học diễn xuất, muốn có một ngày có thể đoạt lại được công ty, bọn họ không hề biết tôi là Đường Hạ.”