CHƯƠNG 551: Trong lòng Ngôn lão sư!
Editor: Cà Chua.
Nhưng lúc này, Ngôn tiền bối chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó ôn hòa mở miệng:”Cùng tôi tới đây.”
An Mộc như đứa trẻ vừa làm hỏng chuyện, cúi đầu đi theo sau Ngôn Phi Thần, một chốc đã tới phòng 12, văn phòng của Ngôn Phi Thần.
Ngôn Phi Thần chỉ tay về chiếc ghế phía đối diện, An Mộc nhanh nhảu mở miệng, “Ngôn tiền bối, tôi sai rồi!”
Ngôn Phi Thần sửng sốt, tiếp theo mở miệng cười, “Được rồi, chuyện của cô không còn là lần đầu nữa rồi.”
An Mộc thấy anh ta có ý cười đùa, liền biết rõ lúc này đây Ngôn Phi Thần thực sự không có sinh khí.
Cô lặng lẽ tò mò nhìn Ngôn Phi Thần, trong lòng nghĩ Mẫn Mẫn mà Ngôn Phi Thần thích kia rốt cuộc là ai? Theo dõi Ngôn lão sư từng ngày ở Hoa Nghị, chỉ một hôm như thế, liền biết Ngôn tiền bối thực sự có cảm tình với cô gái kia, không biết ai là người có khả năng đó?
Trong lúc đang tự hỏi, Ngôn Phi Thần đột nhiên mở miệng, “Chỉ sợ không được.”
An Mộc ngẩng phắt đầu lên, “Tại sao lại không được? Chỉ cần nỗ lực, không gì là không được hết!”
Ngôn Phi Thần sửng sốt, “Cô muốn tôi làm gì bây giờ?”
An Mộc nắm chặt tay, “Ngôn tiền bối, chỉ cần dùng tâm, ý chí của cô ấy có sắt đá đến mấy cũng sẽ có ngày mềm lòng.”
Vất vả lắm mới nhận ra Ngôn lão sư yêu quý của mình không phải g-a-y, An Mộc đương nhiên muốn cổ vũ đối phương.
Ngôn Phi Thần nhíu mày, “Nhưng, vấn đề là ở chỗ, bọn họ ở đâu tôi cũng không biết.”
An Mộc kinh ngạc, “Sao lại không biết? Không phải anh thích cô ấy sao? Chẳng lẽ bị Đặng Uyên cố tình giấu?”
Nói xong lại thấy có điểm không thích hợp, cái gì gọi là bọn họ?
“Anh nói cái gì?”
“Cô nói cái gì?”
Hai người cuối cùng cũng phát hiện ra ông nói gà bà nói vịt, đồng thanh hỏi lại.
Ngôn Phi Thần tiếp theo dường như suy nghĩ cẩn thận hơn một chút, tức khắc bật cười, “Trong đầu cô đang tưởng tưởng cái gì thế?”
An Mộc cũng hiểu ra, Ngôn Phi Thần đang nói đến giải thưởng Kim Mã, tức khắc sắc mặt trướng lên đỏ bừng, “Trời, tôi tưởng, tôi tưởng anh và Mẫn Mẫn kia, chuyện này…..”
Ngôn Phi Thần tức khắc cảm thấy càng thêm buồn cười, “Hiện tại cái gì quan trọng hơn chẳng lẽ cô không biết sao? Giờ là lúc nói chuyện đó sao?”
An Mộc tức khắc kinh ngạc mở miệng, “Đương nhiên là hạnh phúc tương lại của Ngôn lão sư quan trọng hơn rồi.”
Ngôn Phi Thần sửng sốt.
Anh cho rằng đối với An Mộc mà nói chắc chắn là giải thưởng Kim Mã sẽ quan trọng nhất, không nghĩ rằng cô lại mở miệng nói một câu như vậy.
Trái tim Ngôn Phi Thần đã nguội lạnh bao nhiêu lau nay tức khắc trở nên ấm áp.
Nhìn cô gái trước mặt, anh đột nhiên nắm chặt tay, không nhịn được mà bật cười.
Nhiều năm như vậy chưa từng quá động lòng, hiện tại sao có thể bị một tiểu nha đầu làm cho động lòng được?
Cũng không biết vì sao, chỉ một suy nghĩ ấy đã làm cho cảm xúc vừa rồi trong Ngôn Phi Thần lập tức tiêu tan.
“Mẫn Mẫn không còn nữa.”
An Mộc sửng sốt, “Sao?”
“Trước đó mấy tháng, cô ấy đã qua đời.”
An Mộc suy nghĩ kĩ lại, lúc này mới bừng ngộ.
Cô đã biết, Ngôn lão sư không phải một người đàn ông đặt sự nghiệp lên quá cao, nhưng lúc ấy, Đặng Uyên làm vậy với anh ta, anh ta lại uống say chết đi sống lại.
Khi đó An Mộc nhận ra, người này tuyệt đối không vì mấy lời gièm pha trên mạng, ảnh hưởng đến sự nghiệp mà sa ngã như vậy, chỉ có thể là tình cảm.
Giờ nghĩ lại, hóa ra là vì chuyện này.
An Mộc tức khắc im lặng, những điều muốn nói ra đều cảm thấy khó khăn.
Cuối cùng vẫn là Ngôn Phi Thần nói với cô, “Mẫn Mẫn, kỳ thật là vợ cũ của Đặng Uyên.”
An Mộc:……