Chương 257: Vậy em nói cho tôi nghe, em rốt cuộc là nhớ tôi nhiều cỡ nào?
Editor: Tuna
Vừa nghe thấy lời này, Phong Kiêu ngừng động tác ăn lại, rốt cuộc vẫn là không nói gì.
An Mộc đứng lên, đi đến chỗ tủ lạnh, phát hiện còn có hai miếng thịt bò, lập tức ánh mắt sáng lên:
“Chú út, tôi lại đi chiên thêm một miếng nha!”
Nói xong cô liền cầm lấy thịt bò liền đi phòng bếp.
“Không được.”
Nhưng cô không nghĩ tới, người đàn ông bá đạo mở miệng, mệnh lệnh nói:
“Em ăn khác đi, thịt bò này, để dành cho tôi ngày mai ăn.”
An Mộc:…… Một cổ lửa giận dâng lên, cô hít sâu, lại hít sâu.
Vì cái gì trước kia không có cảm thấy Phong Kiêu nhỏ mọn như vậy đâu?!
Trong lòng mắng người đàn ông, An Mộc cầm lấy một phen mì sợi tiến vào phòng bếp, tự nấu cho chính mình một bát mì rau!
Thời điểm làm xong mì sợi, liền phát hiện bò bít tết đã bị ăn sạch, hơn nữa…… Rượu vang đỏ thế nhưng cũng vơi đi hơn phân nửa bình!
Người đàn ông này, dạ dày cũng lớn thật đó!
Phong Kiêu ăn xong, lại đi đến chổ tủ lạnh, lấy ra một chai nước, một ngụm lại một ngụm uống xuống. An Mộc không nghĩ nhiều, suy nghĩ trong chốc lát, nhanh chóng đem mì của mình xử lí sạch sẽ, lúc này mới vọt vào phòng bếp rửa chén, sau đó đi ra.
Phát hiện phòng khách đã không có thấy bóng dáng của Phong Kiêu, mà trên bàn cơm, lại bày hai chai nước không.
Người đàn ông này…… Có phải hay không lúc đi làm bị bỏ khát sao, thế khát đến mức này!
An Mộc ho khan một tiếng, chỉnh trang tranng lại quần áo của mình, nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ làm, gương mặt lập tức trở nên ửng đỏ.
Cô lặng lẽđi đến phòng ngủ, xốc lên chăn, chui vào.
Tuy rằng đã phát sinh quan hệ với Phong Kiêu rất nhiều lần, nhưng cô rất ít khi chủ dộng, bây giờ…..
Nghĩ đến việc bản thân lên mạng học tập mấy cái đó, An Mộc cảm thấy gương mặt tựa hồ đều phải bị thiêu cháy.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm, đột nhiên ngừng.
Tim An Mộc , cũng lập tức đập mạnh lên, hai tay gắt gao nắm chặt chăn, nhìn về phía cửa phòng tắm.
Cửa mở ra, người đàn ông bọc khăn tắm bước ra, dưới ánh sáng mờ ảo, An Mộc có thể nhìn thấy da thịt sắc mật cuẩnh, dáng nguwoif không hua gì người mẫu a!
Bọt nước theo sợi tóc trượt xuống, tiếng bước chân của anh, từng bước một, trầm ổn hữu lực, làm tim An Mộc đập mạnh, càng lúc càng nhanh.
Sau đó, anh liền đi đến trên giường, đang nhìn thấy cô nằm trên giường, ánh mắt trầm xuống.
Sắc mặt Phong Kiêu càng lúc càng trầm!
Nhớ trước đây, cô muốn mình giúp đỡ, còn chưa làm được đến mức này đâu, nhưng hiện tại, thế nhưng vì cùng Hạ Thiên giận dỗi, muốn sắc - dụ anh?!
Anh đột nhiên tiến lên một bước, vươn tay một phen xốc lên chăn của An Mộc , thân thể cô lập tức lộ ra, sau đó, con ngươi hẹp dài nheo lại, lạnh lẽo mở miệng:
“Em ở đây làm gì?”
Làm gì?
Não bộ An Mộc nhất thời không thông, hai người không phải thường xuyên cùng nhau ngủ sao?
Mấy ngày hôm trước chỉ là bởi vì ‘dì cả’ đến, không tiện, cho nên mới ngủ đến thư phòng ngủ, nhưng hiện tại…… Người đàn ông này vì cái gì muốn hỏi như vậy?
An Mộc ho khan một tiếng:
“Chú út, tôi……”
“Em làm sao? Ăn mặt thành như vậy, đừng nói là chỉ đến đây để ngủ a?.”
An Mộc lập tức liền nghẹn họng, nhìn vẻ mặt đồi bại của người đàn ông này, trong lòng thầm mắng: người đàn ông này đúng là âm tình bất định!
Rõ ràng là biết mục đích của cô rồi, cô cắn răng một cái, bước về phía trước:
“Chú út, người ta nhớ anh a!”
Khóe môi Phong Kiêu câu lên, nhưng nụ cười kia lại đầy lãnh mị, anh bổng nhiên lại chuyển sắc mặt, đỉnh đạc hướng trên giường một chuyến, thanh âm trầm thấp tà mị mở miệng:
“Nhớ tôi? Vậy dùng thân thể tới nói cho tôi, em nhớ tôi nhiều bao nhiêu……