Leslie nhìn trân trân vào mắt anh rồi nhoẻn miệng cười. “Em, đuổi theo anh?”, cô hỏi.
Matt trề môi. “Chứ sao. Đàn ông lúc nào cũng chạy theo đàn bà, mệt lắm. Anh nghĩ mình muốn em chạy theo anh.”
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh mình trong bộ com lê còn Matt thì mặc đầm - buồn cười quá đi mất. Nhưng sự hoán đổi đó khiến cô thấy ám áp, như thể lòng cô chưa từng đóng băng vậy. Viễn cảnh được ôm Matt mang lại cho cô niềm vui tột cùng ngay cả khi quá khứ vẫn còn lởn vởn xung quanh. “Được, nhưng em không đưa anh đi xem bóng đá đâu đấy”, cô nói thêm, cố giữ mọi chuyện thật bình thường giữa họ, ngay lúc này.
Anh toét miệng cười. “Không sao. Ta có thể xem trên tivi cũng được mà.” Tia sáng trong đôi mắt cô khiến anh thấy nhẹ nhõm. “Giờ em thấy dễ chịu chưa nào?”, anh hỏi nhỏ.
Leslie gật đầu. “Em nghĩ khi bắt buộc thì ta cũng phải quen với bất kỳ điều gì”, cô nói vẻ triết lý.
“Anh có thể viết cho em cuốn sách về điều đó”, anh nói cay đắng và cô nhớ lại quá khứ của anh - cuộc đời non trẻ của anh đánh dấu bởi nỗi buồn như vậy.
“Em tin là anh làm được”, cô đồng tình.
Anh chồm người về phía trước với tách cà phê vẫn còn trên tay. Anh có đôi tay đẹp, cô vẩn vơ nghĩ, rắn rỏi và có hình dáng đẹp. Cô nhớ lại lúc chính đôi tay đó đã ve vuốt lên người mình, lòng bỗng thấy nhộn nhạo.
“Chúng mình sẽ từ từ thôi nhé”, anh nói nhỏ. “Sẽ không có bất kỳ áp lực nào và anh sẽ không ‘ăn hiếp’ em nữa đâu. Mình sẽ đi theo nhịp điệu của em.”
Leslie hơi lưỡng lự. Cứ từ từ theo như cách anh nói có thể sẽ không đi tới đâu và cô không thích cái ý nghĩ được hay chăng chớ. Anh không thuộc tip người đàn ông ủng hộ hôn nhân và cô không thuộc kiểu phụ nữ của những chuyện tình qua đường. Cô rất băn khoăn không biết rốt cuộc trong đầu anh đang nghĩ gì về mối quan hệ giữa hai người, nhưng lại không đủ bạo dạn để hỏi. Thật dễ chịu khi có anh như thế này, dịu dàng và đầy quan tâm. Từ trước đến nay cô không nhận được nhiều âu yếm dịu dàng từ người khác và cô thèm khát điều đó.
Matt đột nhiên liếc nhìn chiếc đồng hồ nhỏ bằng vàng trên cổ tay và cau mày.
“Lẽ ra anh phải ở Fort Worth một giờ trước để họp với một vài chủ trại rồi.” Anh nhìn cô trách yêu. “Xem em gây ra chuyện gì cho anh này”, anh lẩm bẩm. “Anh thậm chí không còn nghĩ đâu ra đấy nữa.”
Leslie mỉm cười dịu dàng. “Em thích vậy.”
Anh bật cười, uống nốt chỗ cà phê rồi đặt cái tách xuống. “Trễ còn hơn không, nhỉ.” Anh cúi xuống hôn cô, rất dịu dàng. Có tia sáng ấm áp mới bừng lên trong mắt anh khiến cô cảm thấy người như được truyền thêm một luồng sinh lực mới.
“Đừng có gây rắc rối gì lúc anh đi khỏi đấy nhé.”
Leslie nhướng mày. “Ồ, gì ghê vậy.”
Anh gật đầu. “Em chưa từng gây ra bất kỳ lỗi lầm nào, đúng không?”
“Chỉ ngu ngốc và cả tin thôi.”
Mắt anh sa sầm. “Chuyện xảy ra không phải lỗi của em. Đó là ý nghĩ đầu tiên ta cần sửa.”
“Lần đầu tiên trong đời mình em đã si mê đến cuồng dại”, cô nói thật lòng. “Chắc em đã hành xử như thế nào đó khiến anh ta tưởng lầm...”
Anh đặt ngón cái lên đôi môi mềm mại của cô. “Leslie này, có người đàn ông trưởng thành đứng đắn nào lại hưởng ứng những tín hiệu cho dù là rõ ràng từ một cô gái vị thành niên chứ?”
Đấy là một câu hỏi hay. Nó giúp cô nhìn sự việc đã xảy ra theo một góc độ khác.
Anh rê rê ngón cái lên môi cô thật lâu, thật âu yếm rồi đột ngột dừng lại đưa tay nghịch nghịch ngọn tóc ngắn của cô.
“Nghĩ về điều đó đi. Em cũng có thể tự hỏi rằng người nghiện thường không ý thức được những việc họ đang làm. Chỉ là em xuất hiện không đúng lúc và sai chỗ thôi.” Leslie chỉnh lại đôi kính vì nó trễ xuống mũi. “Chắc là vậy.”
“Anh sẽ ở lại Fort Worth qua đêm đấy, nhưng tối mai ta có thể đi ra ngoài ăn tối chứ nhỉ?”, anh hỏi thăm dò.
Leslie đưa mắt nhìn chỗ chân bó bột. “Em có thể hình dung thấy mình lúc đó rồi đấy, tập tễnh đi loanh quanh trong chiếc đầm xinh xắn.”
Anh bật cười. “Anh không quan tâm nếu em không quan tâm.”
Từ trước đến giờ cô chưa từng có một cuộc hẹn hò thực sự, ngoại trừ những buổi tối đi chơi cùng Ed, với tư cách là người anh em hơn là bạn trai. Mắt cô bừng sáng. “Em muốn đi chơi với anh, nếu anh thực sự muốn như thế.”
“Anh muốn thực.”
“Vậy thì được thôi.”
Anh cười toe, “Tốt rồi”.
Leslie không thể thôi nhìn vào đôi mắt đen dịu dàng của anh. Có cảm giác như giữa hai người có một luồng điện xẹt qua. Thật sung sướng biết bao nhiêu khi trao nhau ánh nhìn thân thiết như thế. Mặt cô đỏ lên. Anh nhướng mày và mỉm cười tinh quái.
“Không phải lúc này”, anh nói bằng giọng trầm đục khiến mặt cô càng đỏ hơn và quay người đi ra cửa.
Anh mở cửa. “Edna, mai tôi mới về nhé”, anh nói với cô thư ký.
“Vâng, thưa sếp.”
Anh không nhìn lại. Cửa bên ngoài mở và đóng lại. Leslie đứng lên chật vật và đi ra cửa. “Chị có muốn em dọn dẹp chỗ này không?”, cô hỏi Edna.
Cô thư ký lớn tuổi hơn chỉ mỉm cười. “Trời, không. Cô cứ quay lại làm việc của mình đi, cô Murry. Cái chân thế nào rồi?”
“Chưa ổn lắm”, cô đáp, đưa mắt nhìn xuống chân. “Nhưng sẽ rất tuyệt khi không còn khập khiễng nữa. Em rất biết ơn sếp Calwell vì đã mời bác sĩ khám cho em.”
“Sếp là người tốt”, cô thư ký nói kèm theo một nụ cười. “Và cũng là ông chủ tốt nữa. Có lúc nóng nảy, nhưng ai mà chả vậy.”
“Vâng.”
Leslie tập tễnh dọc theo hành lang về lại văn phòng mình. Ed đi ra khi nghe thấy cô sột soạt mớ giấy tờ và nhướng mày. “Ổn hơn chứ?”, cậu hỏi.
Cô gật đầu. “Gần đây tớ mít ướt quá. Chẳng hiểu tại sao nữa.”
“Nhiều người cũng hay nói như cậu vậy”, Ed đánh bạo trêu Leslie rồi mỉm cười hiền lành. “Matt đâu có quá tệ, đúng không?”
Leslie lắc đầu. “Anh ấy không như tớ nghĩ lúc đầu.”
“Cậu sẽ dần thích anh ấy cho mà xem”, Ed nói. Cậu trở vào văn phòng mình lấy tập hồ sơ trên bàn, mang ra và ngồi lên mép bàn cô. “Tớ cần cậu trả lời cái này. Giờ đã sẵn sàng làm việc rồi chứ?”
Leslie gật đầu. “Hẳn rồi.”
Matt trở về muộn vào sáng hôm sau và đi thẳng tới văn phòng của Leslie luôn. “Gọi cho Karla Smith và hỏi liệu cô ấy có làm thay cho em được không”, anh nói nhanh. “Em và anh sẽ nghỉ chiều nay.”
“Em và anh?”, cô hỏi, ngạc nhiên đầy thích thú. “Mình sẽ làm gì?”
“Không hỏi”, Matt nói, cười cười. Anh bấm phím gọi máy nội bộ và nói với Ed anh mượn thư ký của cậu và quay lại trong khi Leslie đang nói với Karla trên điện thoại bảo cô ấy đến văn phòng Ed.
Không mất nhiều thời gian để sắp xếp mọi việc. Chỉ vài phút sau cô đã ngồi bên cạnh Matt trong chiếc Jaguar lướt trên đường cao tốc với tốc độ trong giới hạn cho phép.
“Ta đi đâu đây anh?”, cô hỏi, không giấu được sự hào hứng.
Matt cười thật tươi, liếc nhìn cô trong chiếc đầm không tay màu xanh. Anh thích mái tóc đen ngắn của cô. Thậm chí thích luôn cả đôi kính.
“Anh muốn mang đến cho em một bất ngờ”, anh nói. “Hi vọng em sẽ thích”, anh nói với giọng hơi nghiêm túc.
“Đừng có nói là anh đưa em đi xem tất cả những con rắn to ở sở thú đấy nhé”, cô đùa.
“Em thích rắn à?”, anh hỏi bất ngờ.
“Không hẳn. Nhưng đó sẽ là một điều bất ngờ mà em không thực sự thích”, cô nói thêm.
“Không rắn.”
“Tốt.”
Anh cho xe chạy vào làn đường xin vượt và vượt lên vài chiếc khác để vào làn số bốn.
“Đường này đến Houston mà”, cô nói, chỉ vào biển hiệu trên đường.
“Chính thế.”
Leslie nghịch nghịch thắt lưng an toàn. “Matt, quả thực là em không thích Houston.”
“Anh biết chứ.” Anh đưa mắt nhìn cô.
“Ta đi thăm mẹ em.”
Leslie hít một hơi thật sâu. Hai bàn tay nắm chặt vào nhau.
Anh đưa tay đặt lên hai bàn tay cô bóp nhẹ. “Có nhớ Ed nói gì không? Đừng bao giờ né tránh rắc rối”, anh nói nhẹ nhàng. “Luôn đối diện với nó. Em và mẹ đã không gặp nhau năm năm nay rồi. Em không nghĩ đã đến lúc cần xua tan bóng ma quá khứ đi hay sao?”
Leslie thấy kém thoái mái và không giấu được cảm xúc đó. “Lần cuối cùng em trông thấy mẹ là ở tòa án, nơi người ta đọc lời tuyên án dành cho bà. Mẹ thậm chí còn không nhìn em.”
“Bà thấy xấu hổ mà, Leslie.”
Leslie ngơ ngác, cau mày nhìn anh. “Xấu hổ.”
“Bà không dùng nhiều thuốc, nhưng chắc chắn là có nghiện. Bà đã có ít thuốc trong người trước khi trở về căn hộ rồi trông thấy em và người tình của mình. Thuốc đã khiến bà mất tự chủ. Bà kể anh nghe rằng bà thậm chí không còn nhớ làm thế nào mà cây súng vào được tay mình, điều kế tiếp bà biết là người tình của mình đã chết còn em thì đầy máu me nằm trên sàn. Bà chỉ nhớ mang máng cảnh sát tới áp giải mình đi.” Anh mím môi. “Những gì bà nhớ lại là khi đã vào nhà giam và được kể lại. Không, bà không nhìn em trong suốt hôm xử án và cả sau này nữa. Không phải bà trách móc gì em. Bà trách chính mình vì quá cả tin và dễ bị cuốn theo những lời nói đường mật, lừa dối của một tên buôn bán ma túy giả vờ yêu bà để đổi lại được một chốn nương thân.”
Leslie không thích những ký ức đó. Cô và mẹ chưa khi nào thực sự gần gũi, nhưng khi nhìn lại, cô nhớ rằng mình đã lạnh lùng và khó gần đến thế nào, nhất là sau cái chết của cha.
Anh lại khẽ bóp tay cô. “Anh sẽ ở bên cạnh em mọi lúc em cần”, anh nói dứt khoát. “Dù cho điều gì xảy ra, anh cũng sẽ không khác đi. Anh chỉ cố làm mọi việc dễ dàng hơn cho em thôi.”
“Có thể mẹ không muốn gặp em”, cô ướm lời.
“Bà muốn đấy”, anh cười. “Rất muốn. Bà nhận thấy mình không còn nhiều thời gian nữa rồi.”
Leslie cắn cắn môi dưới. “Em chưa bao giờ nhận thấy bà có bệnh tim.”
“Có thể lúc trước thì không, nhưng từ khi bà bắt đầu dùng một lượng lớn ma túy. Cơ thể con người chỉ nhận được ma túy trong giới hạn nào đó thôi, quá mức nó sẽ biểu tình.” Anh nhìn cô. “Giờ bà cũng ổn rồi. Bà chỉ phải giữ tâm trạng tốt. Nhưng anh vẫn nghĩ mình có thể làm điều gì đó cho bà.”
“Một phiên tòa xét xử mới chỉ khiến bà căng thẳng thôi.”
“Ừ”, anh đồng tình. “Nhưng đấy không phải là kiểu stress gây hại. Biết đâu, Chúa phù hộ, bà sẽ được tha sớm hơn thời gian quy định.”
Leslie chỉ biết gật đầu. Phần khó khăn nằm ngay đằng trước; buổi đoàn tụ mà cô thậm chí không chắc là mình muốn hay không. Nhưng có vẻ như Matt nhất quyết cô phải gặp mẹ mình cho bằng được.
Vào nhà giam thật phức tạp, Leslie ngay lập tức nhận thấy như vậy. Có đủ loại chốt kiểm tra và hệ thống an toàn thiết kế để bảo vệ thân nhân đến thăm phạm nhân. Leslie hơi rùng mình khi đi dọc theo hành lang đến căn phòng nơi phạm nhân được phép gặp người thân. Đối với cô, ý nghĩ mất tự do cũng gần giống như cái chết treo lơ lửng trước mặt. Cô tự hỏi mẹ mình có cảm giác tương tự hay không.
Có một dãy ghế dài tại những căn phòng nhỏ, ngăn cách giữa phạm nhân và người đến thăm bằng một tường kính dài. Có một ô cửa nhỏ xíu trên tường kính, được chăng dây kim loại để hai bên có thể nói chuyện với nhau. Matt nói gì đó với viên quản giáo và ra hiệu cho Leslie vào một trong mấy căn phòng, ngồi trên ghế tựa ở đấy. Qua lớp kính, cô có thể trông thấy một cánh cửa đóng kín phía bên kia căn phòng rộng.
Khi quan sát, cô có thể cảm nhận được bàn tay ấm áp che chở của Matt trên vai. Cửa bật mở và một người phụ nữ tóc vàng cắt thật ngắn, thân hình gầy guộc xuất hiện với một bảo vệ áp tải bên cạnh. Bà đi thẳng đến căn phòng nhỏ nơi Leslie đang ngồi và ngước mắt nhìn lên khuôn mặt căng thẳng phía bên kia lớp kính. Đôi mắt xanh nhạt của bà đầy u uẩn và nghi hoặc. Đôi tay gầy guộc run rẩy.
“Chào con, Leslie”, bà thốt ra từng lời.
Leslie chỉ ngồi đó một lúc, tim đập loạn xạ. Người đàn bà gầy guộc với những nếp nhăn trĩu nặng hằn đầy trên khuôn mặt và đôi mắt xanh đượm buồn chỉ là cái bóng của người mẹ mà cô còn nhớ được. Những đường gân tay nổi rõ vì những năm tháng tiêm chích ma túy.
Marie mỉm cười gượng gạo. “Mẹ biết thế này là sai lầm”, bà nói với giọng khàn khàn. “Mẹ xin lỗi...” Bà dợm đứng lên.
“Đợi đã”, Leslie thốt lên, nhăn mặt. Cô không biết nói gì cả. Những năm tháng qua đã khiến người phụ nữ đứng trước mặt cô đây kịp biến thành người xa lạ.
Matt tiến lại phía sau lưng, đặt cả hai bàn tay lên vai cô, giúp cô thêm sức mạnh.
“Bình tĩnh đi em”, anh nói khẽ. “Sẽ ổn thôi.”
Marie hơi khựng lại khi để ý thấy Matt thân mật chạm vào vai Leslie, còn Leslie thì không co người lại hay phản đối gì. Bà đưa mắt nhìn Matt và anh mỉm cười.
Marie ngập ngừng rồi cũng cười đáp trả. Nụ cười khiến cho những nếp nhăn trên khuôn mặt bà giãn ra và trông bà như trẻ hơn. Bà nhìn vào đôi mắt cô con gái và ánh mắt dịu lại. “Mẹ quý sếp của con đấy”, bà nói.
Leslie mỉm cười. “Con cũng quý anh ấy”, cô thú nhận.
Bà ngập ngừng. “Mẹ không biết bắt đầu từ đâu”, bà bắt đầu giọng khàn khàn. “Mẹ đã tập đi tập lại nhưng cũng không tìm đâu ra lời.” Đôi mắt xanh nhạt của bà lướt khắp khuôn mặt Leslie, như thể bà đang cố hồi tưởng lại quá khứ. Bà chớp chớp mắt so sánh nó với khuôn mặt rúm ró lại vì sợ hãi vào cái đêm cách đây năm năm. “Mẹ đã phạm nhiều sai lầm, Leslie à. Sai lầm lớn nhất của mẹ là đặt nhu cầu của riêng mình lên trên bất kỳ của ai khác. Đó luôn là điều mẹ muốn, là điều mẹ cần. Ngay cả khi mẹ bắt đầu dùng ma túy, tất cả những gì mẹ nghĩ trong đầu là làm thế nào để bản thân được thỏa mãn.” Bà lắc đầu. “Sự ích kỷ có một cái giá quá đắt. Mẹ xin lỗi vì đã bắt con phải trả cái giá đó cho mẹ. Thậm chí mẹ không dám nhìn con vào hôm xử án, sau những loạt bài xuất hiện trên báo. Mẹ thật xấu hổ đã đẩy con vào hoàn cảnh trớ trêu. Mẹ nghĩ về con, một thân một mình, phải cố gắng đương đầu với cả nửa bang biết những chuyện xảy ra trong gia đình mình...”, bà hít một hơi thật sâu, đầy khó khăn và có vẻ như sắp ngã quy. “Thậm chí mẹ cũng không dám nói với con hãy tha thứ cho mình. Nhưng mẹ muốn gặp con, ngay cả khi chỉ một lần này, để nói cho con biết rằng mẹ rất hối hận về tất cả.”
Nét mặt đau đớn của mẹ khiến Leslie thấy đau lòng, cô không hề nhận biết được rằng mẹ mình lại thấy hối hận. Bao nhiêu năm qua hai mẹ con không hề liên lạc. Giờ cô đã biết rằng những gì Matt nói về sự im lặng của mẹ cô đều là sự thật. Marie quá xấu hổ để có thể đối diện với con gái mình, ngay cả lúc này. Điều này khiến vết thương trong lòng cô dịu đi một chút. “Con không biết mẹ dùng ma túy”, Leslie đột ngột lên tiếng.
Giọng nói của cô khiến Marie ngước mắt nhìn lên và lần đầu tiên le lói một tia hi vọng. “Mẹ chưa khi nào dùng ma túy khi có con bên cạnh”, bà nói khẽ. “Nhưng chuyện này xảy ra cũng lâu rồi, khoảng thời gian cha con... mất.” Tia sáng trong mắt bà dường như mờ đi. “Con đã đổ lỗi cho mẹ về cái chết của ông ấy và con đúng. Ông ấy không thể sống nổi với những gì mẹ muốn ông ấy làm. Ông ấy không thể cung phụng cho mẹ tất cả những thứ mẹ nghĩ là mình xứng đáng được hưởng.” Bà nhìn xuống mặt bàn trước mặt. “Ông ấy là người tử tế, tốt bụng. Lẽ ra mẹ nên biết quý trọng ông ấy. Cho đến khi ông ấy mất đi, mẹ mới nhận ra ông ấy có ý nghĩa như thế nào đối với mình. Mà như thế thì đã quá muộn.” Bà cười chua chát. “Từ đó trở đi, mọi thứ cứ trôi xuôi. Mẹ không quan tâm điều gì nữa, về bản thân mình hay về con và mẹ nghiện nặng hơn. Mẹ đã gặp Mike trong tình trạng như thế. Chắc là con biết rằng anh ta cung cấp ma túy cho mẹ.”
“Matt biết đấy”, Leslie chữa lại.
Marie ngước mắt lên nhìn Matt, lúc nãy giờ vẫn đứng sau lưng Leslie. “Đừng để bọn họ làm tổn thương con bé nữa”, bà khẽ khẩn cầu. “Đừng để gã phóng viên đó khiến con bé phải trốn chạy nữa. Nó chịu đựng thế là đủ rồi.”
“Mẹ cũng vậy mà”, Leslie đột ngột cất tiếng, thấy xúc động đến nghẹn lời trước sự quan tâm của mẹ. “Matt nói... anh ấy nghĩ luật sư của mình có thể yêu cầu xét xử lại vụ án đó.”
Marie khựng người, mắt bà sáng lên, rồi đột ngột xua tay. “Không!”, bà nói dứt khoát. “Mẹ phải trả giá cho những gì mình đã gây ra.”
“Đúng là thế”, Leslie nói. “Nhưng những gì mẹ làm...” Cô ngập ngừng. “Những gì mẹ làm là do bất ngờ và quá nóng giận, chẳng phải sao? Mẹ không hề định trước. Con không biết nhiều về luật, nhưng con biết giết người mà có sắp đặt trước thì bị tội rất nặng. Mẹ đâu có ý định giết Mike.” Người mẹ đưa cặp mắt u buồn nhìn cô con gái qua lớp tường kính. “Con thật vị tha, Leslie”, bà nói khẽ. “Rất vị tha, khi mà mẹ đã gây ra cho con những khổ đau như vậy.”
“Cả mẹ và con đều phải trả giá”, cô đồng tình.
“Con đang bó bột chân”, người mẹ đột ngột lên tiếng. “Sao thế?”
“Con bị ngã ngựa ấy mà”, Leslie nói và có cảm giác Matt bóp nhẹ nơi vai, như thể anh đang nhớ lại lý do cô ngã ngựa. Cô vuốt nhẹ tay anh. “Cũng may đó mẹ vì Matt đã mời một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình đến khám và bó bột lại cho con.”
“Cậu biết chân con bé từng bị thương ra sao phải không?”, người mẹ hỏi Matt kèm theo nụ cười buồn.
“Vâng”, anh đáp. Giọng anh có vẻ căng thẳng. Cái cách Leslie dịu dàng đặt bàn tay lên tay anh đầy quan tâm khiến lòng anh xao động. Đây là lần đầu tiên cô tự nguyện chạm vào anh và đầu anh ong ong.
“Chuyện này cũng khiến lương tâm mẹ cắn rứt suốt những năm tháng qua”, người đàn bà đau khổ nói với con gái mình. “Mẹ rất mừng là con đã phẫu thuật.”
“Con rất tiếc vì mẹ phải chịu đựng như thế này”, Leslie nói với sự thương cảm thực sự. “Con cũng đã muốn đến thăm mẹ mấy năm trước rồi, nhưng con nghĩ... con nghĩ mẹ ghét con”, cô nói thêm giọng khàn đi, “vì chuyện xảy ra với Mike”.
“Ôi, Leslie!”, Marie đưa hai tay ôm lấy mặt và hai vai rung lên. Bà bật khóc nức nở, trong khi cô con gái ngồi trân trân nhìn mẹ không biết nên làm gì. Sau chừng một phút, bà gạt nước mắt khỏi đôi mắt đỏ mọng. “Không, mẹ đâu có ghét con! Mẹ chưa bao giờ đổ lỗi cho con!” Marie nói với giọng vụn vỡ, nghẹn ngào. “Làm thế nào mẹ có thể ghét con vì một điều hoàn toàn không phải là lỗi của con? Mẹ không phải là người mẹ tốt. Mẹ đã đẩy con vào nguy hiểm kể từ khi bắt đầu dùng ma túy. Mẹ đã hủy hoại cuộc đời của con. Từ chỗ cho Mike vào nhà mình ở, mẹ vô tình khởi sự cho hành động đê tiện của Mike và đám bạn của anh ta với con. Con gái tội nghiệp của mẹ”, bà nghẹn ngào. “Con vẫn còn quá nhỏ, quá ngây thơ, để chịu đựng cách đối xử như thế từ đàn ông...” Bà nghẹn lời. “Đó là lý do tại sao mẹ không có quyền đòi hỏi con đến thăm, tại sao mẹ không viết thư hay điện thoại. Mẹ nghĩ con ghét mẹ!”
Leslie bấu chặt vào bàn tay Matt đang đặt trên vai mình, muốn lấy thêm sức mạnh từ sự hiện diện của anh. “Con không ghét mẹ”, cô nói chậm rãi. “Con rất tiếc là hai mẹ con mình đã không thể nói chuyện cùng nhau, tại phiên xử án. Con... đổ lỗi cho mẹ về cái chết của cha.” Cô thú nhận. “Nhưng con còn quá nhỏ khi sự việc xảy ra, trong khi mẹ và con lại chưa bao giờ thực sự gần gũi. Nếu mẹ con mình...”
“Ta không thể thay đổi chuyện đã xảy ra”, người mẹ mỉm cười đăm chiêu. “Nhưng nếu con có thể tha thứ cho mẹ thì như thế này cũng đáng.” Những ngón tay dài của bà mân mê ống nghe với vẻ bồn chồn. Đôi mắt đau đáu nhìn vào mắt Leslie. “Nếu con có thể tha thứ cho mẹ thì không còn gì bằng!”
Leslie cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại khi nhìn mẹ và nhận thấy sự thay đổi nơi bà. “Đương nhiên là con có thể.” Cô cắn môi. “Mẹ khỏe không? Sức khỏe mẹ tốt không?”
“Mẹ bị yếu tim, có lẽ bởi số ma túy đã dùng suốt thời gian qua”, Marie nói với giọng đều đều. “Mẹ có uống thuốc và thấy cũng đỡ. Mẹ sẽ ổn thôi mà, Leslie.” Bà nhìn chăm chăm vào con gái. “Mẹ mong con cũng sẽ ổn, giờ thì con sẽ không bị gã phóng viên nọ tìm kiếm nữa. Cảm ơn con vì đã đến thăm mẹ.”
“Con cũng rất vui vì đến thăm mẹ”, Leslie nói thực lòng. “Con sẽ viết thư và đến thăm mẹ khi có thể. Những luật sư của Matt có thể tiến hành làm gì đó cho mẹ. Để họ cố thử xem.”
Người mẹ đưa mắt lo lắng nhìn Matt, vẻ ngập ngừng.
Hai tay anh bóp nhẹ lên vai Leslie. “Cháu sẽ chăm sóc cô ấy”, anh nói với Marie và biết rằng bà hiểu điều mình nói. Không ai có thể gây phiền phức gì cho Leslie nữa, khi nào anh còn sống. Anh có quyền và anh sẽ dùng nó bảo vệ con gái bà. Bà thấy nhẹ lòng.
“Vậy thì tốt quá”, bà đáp. “Cảm ơn vì đã cố gắng giúp bác, dù chuyện chưa tới đâu.”
Matt mỉm cười. “Phép lạ vẫn thường xảy ra mà”, anh nói, nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn của Leslie đang vỗ về tay mình.
“Con có thể nương tựa vào cậu ấy”, người mẹ nói với Leslie giọng nhiệt thành. “Nếu mẹ mà có người đàn ông quan tâm săn sóc mình như vậy thì hẳn hôm nay đời mẹ đã không tan nát thế này.”
Leslie đỏ mặt. Mẹ cô nói như thể cô có cơ hội nắm giữ Matt không bằng. Thật buồn cười. Anh ấy có thể cảm thấy có lỗi với cô và thông cảm với cô, thậm chí còn hối hận nữa, nhưng có vẻ như mẹ cô nhầm lẫn sự quan tâm của anh là tình yêu. Không phải đâu.
Matt cúi người sát vào Leslie nói. “Không đâu ạ”, Matt nói với giọng ngạc nhiên nhưng nghiêm túc. “Phụ nữ như Leslie hiếm lắm.”
Marie cười thật tươi, “Ừ, đúng vậy. Nó rất đặc biệt. Tự lo cho bản thân mình, nhé Leslie. Mẹ... mẹ rất yêu con, cho dù có vẻ như không phải như vậy.”
Leslie thấy hai mắt cay cay. “Con cũng yêu mẹ”, cô nói khó khăn, không thể nói hết cảm xúc của mình thành lời được.
Mẹ cô cũng không nói được gì thêm. Hai mắt bà bừng sáng và nụ cười run rẩy. Bà chỉ gật đầu. Sau một hồi nhìn con gái thật lâu, bà đứng lên đi ra cửa.
Leslie ngồi lại chừng một phút, dõi theo cho đến khi mẹ cô khuất bóng. Đôi tay rắn rỏi của Matt bóp khẽ vai cô.
“Đi nào, bé yêu”, anh nói dịu dàng, rồi dúi chiếc khăn vào tay Leslie khi đưa cô ra ngoài.
Sự dịu dàng nơi anh là một thứ vũ khí gây chết người, cô nghĩ. Gần như đau đớn khi có trải nghiệm đó, nhất là khi cô biết rằng chuyện này sẽ không kéo dài. Anh tốt bụng và hiện giờ đang cố sửa chữa sai lầm của mình. Nhưng tốt hơn là cô không nên quá nặng lòng với những hành động của anh. Hãy cứ để được ngày nào hay ngày nấy và chỉ sống cho hiện tại thôi.
Leslie không nói gì suốt quãng đường ra bãi đậu xe. Còn Matt thì hút một điếu xì gà, một tay đút túi quần, đôi mắt nheo nheo tư lự khi sải bước bên cạnh Leslie cho đến khi ra đến xe. Anh nhấn nút trên cái điều khiển và khóa cửa bật mở.
“Cảm ơn anh vì đã đưa em đến đây”, Leslie nói khi đứng bên cạnh cửa ghế phụ, ánh mắt cô đầy vẻ biết ơn khi ngước lên nhìn anh. “Em thực sự rất vui vì đã đến đây, dù rằng thoạt đầu em không muốn.”
Matt ngăn cô lại khi cô định mở cửa xe và tiến lại gần cô hơn, để cô đứng giữa thân hình to cao vạm vỡ của anh và chiếc xe. Ánh mắt anh nhìn vào mắt cô chăm chú.
Ánh mắt ấy đậu xuống đôi môi mềm mại của cô và ánh nhìn ráo riết đó khiến cô bất giác hé môi. Mạch máu trong người cô chạy điên cuồng. Phản ứng của cô mỗi khi anh đến gần luôn luôn là căng thẳng nhưng cô có thể cảm thấy môi anh trên cơ thể mình khi nhìn anh. Cô thấy sợ hãi trước ham muốn đầy dục tính đó của mình.
Anh ngước mắt lên và trông thấy biểu hiện đó trong đôi mắt màu xám dịu dàng chứa đựng sự sửng sốt của cô. Chỗ cơ nơi quai hàm anh chuyển động và có vẻ như anh đang cố kiềm chế.
Quanh họ, bãi đậu xe vắng ngắt. Không gian im ắng ngoại trừ tiếng xe cộ ngoài đường và tiếng nhịp tim đập rộn ràng hối hả của Leslie khi cô nhìn đăm đăm vào đôi mắt đen sáng lấp lánh của Matt.
Anh bước tới một bước lại gần cô, cố ý điều chỉnh cơ thể sao cho một bên chân dài cường tráng lách nhẹ vào giữa một bên chân thon mảnh của cô và chân bó bột bên kia.
“Matt?”, cô thì thào, giọng khàn đi.
Anh nheo nheo mắt, đưa tay kia lên vuốt ve một bên má đang đỏ bừng lên của Leslie. Ngón tay cái đỡ lấy cằm cô nâng lên. Anh dịch chân ấn nhẹ vào giữa hai đùi cô khiến cô thở dốc.
Sự ngạo mạn thể hiện không chỉ qua cái cách anh chạm vào cô mà còn qua ánh nhìn của anh. Anh hoàn toàn có thể chiếm được cô khi tiếp cận theo cách này, và bằng ngần ấy kinh nghiệm với đàn bà, anh chắc chắn biết rõ điều đó.
“Gần như tất cả đàn bà giả vờ thể hiện những điều không phải của bản thân mình”, anh lẩm bẩm bắt chuyện. “Họ giả vờ rụt rè, bỡn cợt, khiêu khích, họ làm quá lên những hưởng ứng của mình. Với em, tất cả đều thực. Anh có thể nhìn em và thấy được mọi điều em đang nghĩ. Em không cố giấu giếm hay biện bạch. Mọi thứ đều rõ ràng.”
Leslie há hốc miệng. Cô đang cảm thấy khó thở và không biết phải nói gì.
Anh cúi đầu xuống thấp một chút, để cô có thể cảm thấy hơi thở của anh phả lên môi mình. “Em không thể hình dung được anh sung sướng đến thế nào khi thấy em thế này đâu. Anh thấy mình như bay lên chín tầng mây ấy.”
“Tại sao?”, cô thì thào, giọng đứt quãng.
Anh đưa môi xuống gần môi cô, cọ nhẹ, nghịch nghịch môi cô. “Vì mỗi lần anh chạm vào em, em luôn sẵn sàng hưởng ứng như kiểu dâng tế thiếu nữ đồng trinh. Anh nhớ vị ngọt khuôn ngực em, những tiếng kêu nhỏ bật ra từ cổ họng em khi anh ấn em xuống bên dưới thân mình.” Matt chuyển động thân người áp sát hơn nữa vào cô, chậm rãi và có chủ ý, để cô cảm thấy được sự hưởng ứng của anh lúc này. “Anh muốn cởi hết quần áo em ra, nhẹ nhàng đi vào trong em trên tấm khăn trải giường trắng tinh ấm áp...”, Matt thì thào nựng nịu áp chặt đôi môi đầy ham muốn của mình lên đôi môi mềm mại của cô.
Leslie thốt lên một tiếng kêu khàn nho nhỏ khi hình dung những điều anh vừa nói, nghĩ đến cảnh tượng đó trong đầu và người cô dâng lên ham muốn. Nói với một phụ nữ những điều ghê gớm, gây choáng váng như thế thì thật là...!
Leslie bấu chặt tay vào hai cánh tay anh, nâng người lên hưởng ứng và áp chặt môi vào môi anh hơn nữa làm thành một nụ hôn cuồng say. Sự cuồng nhiệt đến bất ngờ và dâng cao ngùn ngụt. Cô rên rỉ đứt quãng và hai chân run lẩy bẩy.
Anh rên lên, giọng khàn đặc. Trong một vài giây, môi anh chiếm lấy môi cô ngấu nghiến. Anh phải giằng mình ra khỏi cô, và khi làm vậy, toàn bộ thân người anh dường như run lên bần bật. Hai bên gò má anh ửng đỏ và đôi mắt sáng long lanh.
Leslie yêu nét mặt ấy. Cô yêu hai bàn tay run rẩy đang ôm lấy khuôn mặt mình. Cô nghếch cằm lên và thấy hai mắt cay cay vì sung sướng đến phát khóc.
“Em có thích với anh như thế này không?”, anh đột nhiên hỏi.
“Có”, cô nói, có điều gì đó cuộn lên trong cô như thủy triều đang dâng. Cô nhìn mạch máu nơi cổ họng anh, chuyển động phập phồng của lớp áo sơ mi bên dưới lần áo vét. Ánh mắt cô táo bạo hạ xuống bên dưới nơi hiển hiện rõ ràng sự ham muốn đang chiếm lấy anh.
Anh hít một hơi thật sâu khi quan sát ánh mắt cô lướt xuống bên dưới và nấn ná tại đó. Toàn bộ thân người anh run lên không kiềm chế được, như thể đang lên cơn sốt cao.
Leslie đưa ánh mắt lên nhìn vào mắt anh âu yếm. Cô có thể cảm thấy được, nếm được sự ham muốn của anh.
Cô đưa hai tay lên ngực anh và áp chặt vào những múi cơ ấm áp bên dưới lần áo sơ mi, cảm thấy được cụm lông mềm mại bên trong. Anh không cố ngăn cô lại và cô nhớ những điều anh đã nói với mình trong văn phòng, rằng cô sẽ phải chạy theo anh suốt. Ồ, sao lại không? Dù sớm hay muộn gì cô cũng phải tìm cho ra giới hạn khả năng của mình. Có vẻ như giờ cũng là thời điểm thích hợp rồi đây, mặc kệ xung quanh. Ngượng ngập, dè dặt, cô đưa hai tay run run trượt xuống thắt lưng của anh và nấn ná ở đấy.
Matt nghiến chặt quai hàm. Anh không chống đỡ nổi. Liệu cô có biết không? Hai tay cô di chuyển chầm chậm qua thắt lưng và xuống bên dưới thêm chừng một phân rồi lại nấn ná ở đấy. Anh chau mày, cổ họng thoát ra một tiếng gừ hung bạo khi cố kiểm soát mình.
Anh dường như hóa đá. Khuôn mặt đanh cứng, gầy gầy của anh không biểu lộ một cảm xúc gì nhưng ánh mắt anh lóe sáng hoang dại.
“Cứ tiếp tục nếu em muốn. Nhưng nếu em chạm vào chỗ đó”, anh nói với giọng khàn khàn đứt quãng, “Anh sẽ đẩy em áp lưng vào xe, tốc váy em lên và lập tức chiếm lấy em ngay bãi đậu xe này đấy. Anh cũng sẽ không quan tâm nếu cả sở cảnh sát túa ra xem đâu!”.