Rất nhanh chóng, có một giọng nữ lảnh lót phát ra từ chiếc đồng hồ, tràn ngập sự ngạc nhiên không tả.
“ Lão đại, đừng nói anh bắt cóc con nhà lành đấy nhé, ui ui, nhỡ đâu mọi người biết được cười vào mặt anh thì sẽ thế nào? Còn tôi nữa, nếu anh bị chê cười thì cũng sẽ bị lây sang tôi, nói là chủ nào thuộc hạ nấy thì sao?”
Người con gái đang trách oan Tư Dạ Phong đó là Mã Y Kiều, thuộc hạ thân tín nhất của anh. Mã Y Kiều khi được anh đem về chỉ là một cô nhóc con bị cha mẹ bỏ rơi ngoài đường, phải đi ăn xin bôn ba khắp nơi nhưng không một người nào thương tiếc, chỉ lạnh nhạt đi qua. Trong lần có vụ tranh chấp ở bờ biển phia Tây, Mã Y Kiều đã lén trốn lên thuyền, thế là gặp Tư Dạ Phong. Lúc đó anh đứng ở ngoài boong tàu thì bắt gặp thân hình bé nhỏ điêu luyện trèo qua các chướng ngoại vật, lẻn vào trong thuyền một cách dễ dàng. Từ sau khi đó, anh liền đem Mã Y Kiều về Dạ Ảnh huấn luyện, trở thành đặc công giỏi nhất.
Mã Y Kiều không hề giống anh, lạnh nhạt, tàn khốc, mà cô luôn giữ nụ cười trên môi. Nhưng nụ đằng sau nụ cười ấy rất là bí hiểm, có thể là vui vẻ, nhưng cũng có thể là chết chóc. Riêng đối với Tư Dạ Phong, nụ cười ấy chỉ có thể là châm chọc, không có gì khác. Điều đặc biệt mà anh không thể sửa ở Mã Y Kiều là mặc dù cô thân thủ rất tốt, chỉ có điều....HẬU ĐẬU! Ví dụ như ở nhiệm vụ trước, cô được giao phó đi ăn cắp tài liệu tuyệt mật ở nhà một thủ trưởng, không những suýt bị phát hiện mà cô còn phá hoại 4 bức tranh cổ, đánh rơi 2 cái bình hiếm và rách tấm thảm lông thú nhà đó.
Từng lời từng chữ của Mã Y Kiều đều lọt vào tai anh rành rạch, không thiếu một từ. Tư Dạ Phong nhíu mày đôi chút, vẻ mặt không vui bước về phía cửa thoát hiểm, giọng nói lạnh băng vẫn duy trì như cũ.
“ Nếu cô không muốn một lão đại như tôi, tôi có thể để Bạch Nhiếp Nam lên làm lão đại của cô. Nghe nói hắn vô cùng thích làm việc với cô.” Anh nói.
Mã Y Kiều trợn tròn mắt, tiếp theo đó là hét lên với H-volume(*)
High volume, chỉ âm lượng rất cao, rất lớn.
“ Không được, có chết tôi cũng không làm thuộc hạ cho tên dê già đó đâu! Tôi rất thích làm thuộc hạ của anh, cho dù anh có bị cười vào mặt hay tụt quần giữa đường thì tôi vẫn một lòng một dạ trung thành với anh, câu ở trên tôi vừa nói coi như rút lại, chúng ta ai nấy đều vui vẻ với nhau, nhỉ?”
Chỉ riêng Tư Dạ Phong mới biết được, Mã Y Kiều vô cùng sợ Bạch Nhiếp Nam. Chuyện bắt đầu từ một hôm, tên chán sổng chán dở Bạch Nhiếp Nam mò sang nhà anh làm càn rồi say khướt. Với bản tính sạch sẽ, anh liền nhờ Mã Y Kiều dìu Bạch Nhiếp Nam vào phòng, đoán chừng hai người đã xảy ra quan hệ, thế là từ sau hôm đó, Mã Y Kiều liền bỏ đi suốt hai tháng. Còn Bạch Nhiếp Nam thì cứ thơ thẩn, không tập trung vào công việc được. Ngày đầu mùa đông cuối năm, Mã Y Kiều trở về nhưng liền ra lệnh không bao giờ được nhắc tới cái tên Bạch Nhiếp Nam, anh cũng không quan tâm vào việc riêng của hai người họ, tập trung vào công việc của mình. Chính vì thế, cái tên Bạch Nhiếp Nam luôn là điều cấm kị trong lòng Mã Y Kiều, nhưng lại trở thành điểm tốt cho anh, liền đem ra doạ mỗi khi cô nhóc này hạ thấp anh.
“ Có phải cô đang rủa tôi là sẽ bị tụt quần giữa đường?” Anh rướn mày.
“ Không hề có, anh nghe nhầm ở đâu đó rồi, một người như tôi sao lại có thể chửi rủa anh được?”
“ Hừ! Tôi bế cô ấy xuống mạn tàu phía Nam rồi, cô ở đâu?”
“ Anh đi thêm 2m nữa rồi quẹo trái, lão Lạc chờ anh ở đó.”
Đúng như lời Mã Y Kiều nói, lão Lâm đang chờ anh trên chiếc thuyền cứu hộ ở đó. Nếu mà anh có Mã Y Kiều là trợ thủ đắc lực thì Mã Y Kiều lại có lão Lạc là cận vệ thân tín nhất.
Lão Lạc nhìn thấy anh liền cúi đầu cung kính, không chần chừ mà giúp anh dìu cô lên tàu, đưa vào phòng nghỉ.
Từ trong du thuyền bậc nhất Queen, có một chiếc thuyền cứu hộ lao nhanh như tên bắn ra, đi với vận tốc cao, theo hướng chạy về thành phố Thượng Hải. Nhìn giây kim và giây phút trên đồng hồ chuẩn bị đi qua nhau, khoé môi Tư Dạ Phong lạnh lùng nhếch lên, chuẩn bị đón chờ cảnh vui mắt phía sau.
1...2...3...
BÙM! BÙM! BÙM!
Những tiếng nổ liên tiếp nhau vang lên, náo động cả bầu trời đêm tĩnh mịch. Tia khói lửa trên trời đua nhau rơi xuống như hàng ngàn các vì sao gãy cánh, sa vào mặt biển lạnh lẽo. Chiếc tàu Queen giờ chỉ là một đống sắt vụn trôi dạt trên biển, vụ nổ quá lớn, quá nhanh, chi bằng một mạng sống cũng không giữ được! Mùi của biển hoà với mùi của khói, lan toả ra khắp bầu không khí tràn ngập ánh lửa. Trên tàu vẫn còn nhiều đám lửa to nhỏ đang thi nhau cháy, thiêu huỷ hết không còn một mẩu gỗ. Từng giọt máu người đổ xuống, nhuộm đỏ cả bờ biển xanh bao la, mùi tanh bốc lên, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Cảnh phía trước Tư Dạ Phong đã thấy quá đỗi là nhiều, so với trước kia thì việc này vẫn còn chưa bằng một hạt cát! Anh không nấn ná lại nhiều, chỉ liếc qua rồi mở cửa, đi vào trong phòng nghỉ trên tàu.