Bạch Nhiếp Nam thấy cô gái nhỏ chạy mất khỏi tay mình mới tức giận vô cùng, chỉ là hôm nay Mã Y Kiều nói muốn ra ngoài dạo phố nên anh mới vứt hết việc lên đầu cảnh sát tập sự Đông để đưa cô đến trung tâm thương mại, nào ai ngờ vừa đi qua đây gặp lão đại và chị dâu, Mã Y Kiều như vớ được phao cứu sinh, chạy đến hai người như đấng cứu thân.
Tư Dạ Phong gặp cảnh này đã quen nên không nói gì cả, nhưng mà Mạc Hân Như thì có đôi phần khó hiểu, tên Bạch Nhiếp Nam kia cũng là một mỹ nam tuyệt thế giống Tư Dạ Phong, liếc một cái là gái đổ rầm rầm sao cái cô Mã Y Kiều này lại làm như Quỷ Satan không bằng, chạy trốn bán sống bán chết.
“ Mã Y Kiều, anh đâu có bắt nạt em mà em phải trốn tránh như vậy chứ? Ra đây xem nào.” Bạch Nhiếp Nam bất mãn kêu lên.
Giờ đây, người ở trung tâm mua sắm đều hướng về người đàn ông cao lớn đứng trước quầy rau củ quả đòi vợ về, nhìn trông có muốn lăn ra cười không?
“ Nếu không bắt nạt thì tại sao anh lại nhốt tôi ở nhà chứ? Mà cái tên Vương kia thân thủ chán muốn chết, búng ngón tay một phát đã lăn quay ra rồi, tôi muốn đi tìm lão đại luyện công, không về nữa đâu!” Mã Y Kiều rống lên như sắp khóc.
Vầng trán rộng lớn của Bạch Nhiếp Nam hiện rõ ba đường hắc tuyến đen sì chạy ngang, đúng là cô nhóc ngang bướng, Vương Quan là người có thân thủ tốt nhất ở sở cảnh sát mà anh thấy nên anh liền vứt cậu ta về cho cô đấu đá cho đỡ nhàm chán, ai ngờ chỉ ngày đầu tiên mà đã gãy đến hai cái xương sườn, tay chân bầm dập đến nỗi không còn trắng trẻo như trước nữa.
Sau khi Vương Quan an dưỡng trong bệnh viện, anh muốn tìm người thay thế thì cả sở lại lăn ra kêu ốm, anh định lấy thân thể của chính mình ra để cho Mã Y Kiều hành hạ thì cô lại không muốn, chạm một ngón tay càng không.
“ Bạch Nhiếp Nam, tôi tưởng câuu trói gà chặt lắm cơ mà, tại sao lại để xổng chuồng thế này?” Tư Dạ Phong ôm Mạc Hân Như trong người, nghiêng đầu nhìn Bạch Nhiếp Nam bị uỷ khuất ở phía trước.
“ Khốn khiếp, hay cậu phái mấy tên rảnh hơi của cậu đến nhà tôi đi, tôi chịu hết nổi rồi.” Bạch Nhiếp Nam tức giận lên tiếng.
“ Gọi An An đến đi, tôi nghĩ cô ấy hai năm huấn luyện Nham Hạo giờ cũng có chút tay nghề.” Tư Dạ Phong suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
Nham Hạo chẳng phải là vị bác sĩ đẹp trai mà cô gặp ở Thượng Hải lần trước sao? Cái cô An An đó cũng giỏi ghê, quản lí chặt được cả một người chồng xuất chúng như thế.
“ Lão đại bị điên sao? Nếu tôi làm chị dâu An An bị thương chắc Nham Hạo cầm dao băm tôi ra mất” Mã Y Kiều nhanh chóng phản bác lại.
Nào ngờ, Tư Dạ Phong xoay người nhìn Mã Y Kiều rồi phán câu xanh rờn.
“ Cô lo gì chứ? Bạch Nhiếp Nam chắc chắn sẽ không để cho Nham Hạo làm vậy đâu.”
Chẳng nấn ná lại lâu làm gì, Tư Dạ Phong kéo cô ra khỏi quầy thực phẩm về biệt thự oải hương. Năm người vệ sĩ kia sau khi thoát khỏi đống đồ mới thở phào nhẹ nhõm, từ biệt hai người đi làm nhiệm vụ.
Cô luôn có thắc mắc trong lòng, đương nhiên mấy vị danh cao quyền thế thì phải có người bảo vệ bên cạnh rồi, nhưng tại sao bọn họ luôn mồm gọi Tư Dạ Phong là lão đại chứ không phải tổng giám đốc chứ? Không cởi được mối nghi ngờ, cô bèn đem sự tò mò đến hỏi Tư Dạ Phong.
“ Này Tư Dạ Phong, tại sao bọn họ chỉ gọi anh là lão đại vậy?”
Tư Dạ Phong nghe cô hỏi vậy mới ngạc nhiên, chẳng lẽ lại nói anh chính là lão đại của tổ chức giết người lớn nhất thế giới Dạ Ảnh sao? Không được, như vậy sẽ doạ sợ bảo bối chạy mất.
“ Thì bọn họ thích gọi như thế thôi, em đừng bận tâm.” Anh đành vớ một lí do nào đó để nói.
Nhưng Mạc Hân Như vẫn không tin, cô chống cằm dựa vào cửa kính xe suy nghĩ : Tư Dạ Phong, một ngày nào đó tôi sẽ lột sạch hết bí mật của anh cho mà xem.
-------------------------
Để cập nhật truyện nhanh nhất, các bạn hãy lên wattpad theo dõi tác giả maomieumieu nha <3