Nghe xong câu nói của Tư Dạ Phong, Lãnh Thiên Dạ tí nữa thì bay xuống giường, cậu ta nói gì cơ chứ?! Tên đó định làm giống y hệt Bạch Nhiếp Nam năm đó sao?
Lâu về trước, Bạch Nhiếp Nam cũng từ một người lãnh đạo trong Dạ Ảnh biến thành cảnh sát trưởng bảo vệ dân chúng chỉ vì gặp được Mã Y Kiều. Giờ đây, Tư Dạ Phong muốn rút, nói ra là vì Mạc Hân Như đi?
“ Này Phong, cậu suy nghĩ kĩ lưỡng rồi đấy chứ? Cậu định bảo tôi phải làm sao bây giờ hả? Bạch Nhiếp Nam, tên bác sĩ bị vợ quản kia, giờ đến cậu, mọi người đi hết thì tôi biết làm gì? Hay bây giờ cậu bảo một cô gái đến cuỗm tôi đi nốt đi, các cậu rút hết rồi tôi cũng chả thiết ở lại làm gì.”
Tư Dạ Phong thở dài, nói tiếp, “ Tôi không muốn cô ấy nhìn thấy vẻ cầm súng bắn người của tôi, bây giờ tôi chỉ muốn quay về cuộc sống thường ngày như những người bình thường khác, đi làm, lấy vợ, sinh con, sống đến già rồi chết đi. Thù hận trong lòng, theo thời gian cũng đã mờ nhạt đi. Nếu năm đó không phải tôi vì nông nổi lập ra Dạ Ảnh thì bây giờ các cậu đã có được một cuộc sống bình thường rồi, đôi khi, tôi cảm thấy thật tội lỗi vì đã lôi cậu vào chuyện này.”
“ Sao cậu không nói câu đó từ trước đi chứ? Này Tư Dạ Phong, chả phải làm bang chủ Dạ Ảnh là một phần cuộc sống của cậu sao? Cả tôi cũng thế đây này. Nếu để lại cả bang cho tôi, cậu bảo tôi biết làm như thế nào?”
Tư Dạ Phong không nói gì khác ngoài ba chữ, “ Tôi xin lỗi.”
Lãnh Thiên Dạ thật muốn đập đầu vào tường tự tử mà! Xin lỗi cái con mẹ gì chứ?!
Anh cố gắng bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu nhìn vào điện thoại, “ Vậy thì cậu với tôi, chúng ta làm một vụ cuối cùng, sau đó cậu có muốn gì hay làm gì tôi đều không can thiệp, được không?”
Tư Dạ Phong do dự quay lại nhìn Mạc Hân Như trong phòng ăn, nhưng nghĩ đến tổn thất mình làm ra, lại gật đầu đồng ý, “ Được, tôi sẽ làm.”
“ Tốt, gọi thêm cả hai ngươi kia nữa, tôi không muốn chết chỉ với mỗi mình cậu đâu.”
Anh cười rồi cúp máy điện thoại.
Tư Dạ Phong đi vào phòng ăn ngồi bên cạnh Mạc Hân Như. Anh đột nhiên vươn tay ra ôm lấy cô vào lòng, giọng nói hết sức ôn nhu, sủng nịnh, “ Bảo bối, anh yêu em.”
Mạc Hân Như cầm dĩa đánh nhẹ vào đầu Tư Dạ Phong, “ Anh nói câu này mấy lần rồi, không cần nhắc lại đâu.”
Mặt này anh bỗng trở nên cau có khó nhìn, mi tâm nhíu chặt lại, thể hiện tình cảm với cô khó đến thế ư? Rõ ràng đọc trên mạng nói chỉ cần nói yêu nhau mỗi ngày thì độ thân mật sẽ tăng dần theo ngày, chẳng lẽ lời nói đó là bịa đặt?
Bàn tay anh ôm trước ngực cô siết chặt lại, “ Bảo bối, làm thế nao để gia tăng độ thân mật giữa đôi bên? Hôn em? Ôm em? Ăn em?”
“ Này này Tư Dạ Phong, hôm nay anh làm sao thế? Rõ ràng nãy giờ bày ra bộ dạng doạ người mà bây giờ lại hỏi em về vấn đề tình cảm, đúng là con người anh còn khó hiểu hơn cả phụ nữ.”
Tư Dạ Phong đứng dậy bế Mạc Hân Như lên, không hẹn đi ra ngoài cửa nhà. Cô bị anh doạ đến phát sợ, tay cầm dĩa rơi xuống đất, kêu lên một tiếng 'keng!', cả khuôn mặt áp sát vào lồng ngực anh, hai tay vòng qua cổ anh ôm chặt.
Anh đúng là có khiếu làm người khác bất ngờ mà, cứ kiểu này thì có ngày cô bị doạ đến chết mất.
...
Anh đem cô nhét vào xe, đảm bảo cài dây an toàn đầy đủ mới yên tâm ngồi vào vị trí lái, xong không nói một lời mà phóng đi luôn. Mạc Hân Như ngồi trên xe mà lòng cứ bồn chồn, lo lắng nhưng chỉ biêt trơ mắt nhìn anh lái xe xa khỏi thành phố A.
“ Phong, anh dẫn em đi đâu thế?” Cô thấp thỏm hỏi.
“ Tới nơi bí mật của anh.” Anh cười thầm.
Khoảng mười lăm phút sau, chiễ xe dừng bánh ở một biệt thự cổ nơi ngoại ô thành phố. Tuy căn biệt thự không sang trọng như biệt thự oải hương nhưng nó mang đạ chất cổ kính, mộc mạc khiến cô không khỏi bất ngờ.
Ngôi nhà mang theo phong cách Trung Hoa xưa, ở xung quanh bờ tường đều được đóng gố một cách kiên cỗ, vững chắc. Hai bên lối đủ phủ đầy một màu xanh của cây bonsai lâu năm cùng sắc tím của cây Tử Đằng đang khoe sắc giữa nắng mùa xuân.
Đây là đâu vậy?
“ Nơi này từng là nhà cũ của anh.” Tư Dạ Phong đến bên cạnh cô.
Nhà cũ?
Không lẽ đây chính là nơi anh lớn lên sao?
Anh nắm tay dẫn Mạc Hân Như vào nhà.
Từng đồ vật, mọi ngóc ngác như vẫn còn mang hơi thở xưa của con người, ghế sofa, TV, tủ lạnh, mọi thứ đều mang theo một kí ức mà tới nay trong tâm trí anh vẫn in sâu.
Anh nhìn hộp tăm hình con chó nhỏ để trên bàn, nhớ lại quãng thời gian của nhiều năm về trước.
Hồi nhỏ Tư Dạ Phong được cha mẹ gọi là “Tiểu Cẩu Cẩu” bởi anh rất thích chạy nhảy, cứ ra khỏi tần mắt của cha mẹ là anh lại tung tăng đi khắp nơi, không một nơi nào trong nhà mà anh không biết cả. Hồi ấy cha mẹ vô cùng sợ mỗi khi anh đi chơi bởi lúc đó nạn bắt cóc trẻ em xảy ra rất nhiều, thế nên có một lần anh phản kháng, đi chơi liền hết một ngày mới trở về, kết quả bị cấm túc một tháng ròng.
Lúc ấy Nhất Thế mới được thành lập bởi cha nên người vô cùng bận bịu, đến tận tối kịt vẫn chưa thấy ông về nên mẹ đành phải tự thân chăm sóc anh. Để thoả mãn cái thú vui chạy nhảy của con trai, bà đưa anh đến khu giải trí lớn nhất thành phố bây giờ. Ở đấy chơi vui lắm, tàu lượn siêu tốc, nhà ma, đu quay trên không...Tới lúc sắc trời tối dần, mẹ đưa anh về nhà thì bắt gặp một ông lão bán hộp tăm bên ven đường, thấy thú vị nên mẹ mới đỗ lại, cầm cái hộp tăm hình con chó lên cười với anh, “ Tiểu Phong, con thích không?”
Anh thích cực kì, gật đầu lia lịa đòi mẹ mua. Mẹ đưa cho người bán hàng rồ nhờ ông khắc chữ “ Tiểu Cẩu Cẩu”
Cho tới tận hôm nay, ba chữ ấy vẫn hằn in trên hộp tăm, không có dấu hiệu bị phai mờ.
Tư Dạ Phong ôm chặt Mạc Hân Như, ánh mắt mông lung nhìn đến cái tủ lạnh trong bếp.
Đó là một mẩu kí ức anh không bao giờ quên.
Lúc ấy là giữa mùa hè, trời nóng như đổ lửa, Tư Dạ Phong bảy tuổi bị nắng từ cửa sổ chiếu nào tưởng chừng như sắp biến thành thịt nướng. Anh ngồi dậy, cố gắng bò xuống dưới nhà tìn kiếm nước lạnh.
Đột nhiên, một ý tưởng thú vị xẹt qua đầu cậu nhóc.
Lúc mẹ anh xuống nhà nấu cơm thì bắt gặp căn bếp bừa bộn không tả, tất cả đồ đạc, nước uống đặt trong tủ lạnh bị lôi ra hết, nằm la liệt trên đất. Mà ở cánh tủ lạnh lại được mở toang ra, có tiếng lục đục phát ra bên trong.
Mẹ anh lò dò cầm cán lăn bột bước tới.
“ Tiểu Phong! Con làm gì trong tủ lạnh thế?”
Tư Dạ Phong cả người cởi trần, chỉ mặc một chiếc quân bơi nhỏ, anh mang gối đặt lên kệ để khay đá, máy điện tử để trước mặt, bình thản ngồi trong tủ lạnh chơi game. Bị mẹ bắt gặp, anh sợ hết hồn tí nữa đập đầu vào nắp tủ, mếu máo nhìn mẹ.
“ Tiểu Phong nóng nên Tiểu Phong chui vào tủ lạnh, ở trong này mát lắm mama à, người có muốn vào không, con để dành chỗ cho hai người đấy.”
Năm phút sau, tiếng khóc thét của cậu con trai vang lên khắp nhà. Ba anh đang kiểm tài liệu công ty nghe thấy tiếng con trai liền vội bỏ đó chạy xuống nhà. Sau khi biết được sự tình, cha gậy đầu cầm chiếc chổi lông gà lên, dịu dàng nói với mẹ.
“ Em yêu, còn lại cứ để cho anh, em không cân vất vả đâu.”
Kể từ đos, anh không bao giờ dám chui vào tủ lạnh nữa, nếu có bị nóng thì liền đi bơi, bởi sở dĩ hai mông anh đã rất đỏ nga!
Nơi này lưu giữ quá nhiều kỷ niệm khiến Tư Dạ Phong không hẹn mà vầng mắt có chút ửng đỏ.
Mạc Hân Như thấy anh xúc động như vậy, trong lòng có đôi chút buồn bã. Cô chưa từng gặp cha mẹ anh, cũng chưa tưnhf quen biết họ, nhưng nhìn dáng vẻ của anh, chắc hẳn đó là một mảng kí ức đau thương?
Bàn tay cô bỗng nhiên nắm chặt lấy tay anh, tuy không to tát mấy, nhưng cũng an ủi được phần nào tâm trạng của anh.
Tư Dạ Phong khịt mũi, quay ra tươi cười với Mạc Hân Như, “ Đi lên nhà nào, anh có thứ này muốn cho em xem.”
Anh dẫn cô lên tầng hai, đi học theo hành lang của những kỉ niệm, cuối cùng dừng chân trước cửa phòng có gắn hình chiếc xe đua màu đỏ.
Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên đấm cửa, vặn sang bên phải.
Cạch!
Cửa phòng mở ra.
Cả gian phòng màu xanh nước biển hiện ra trước mắt. Tất cả mọi thứ vẫn ở đúng chỗ của nó chưa hề rời đi, bàn học, sách vở, tủ đồ, giường ngủ,...Dường như quá khứ của nhiều năm về trước càng hiện lên mãnh liệt tỏng tâm trí anh, không có cách nào gạt đi được.
Tư Dạ Phong chạm lên giường, nơi mà anh từng ngủ.
Mẹ anh từng nói sẽ mua ga giường mới cho anh nếu anh học tốt, cuối cùng đúng cuối năm, kết quả điểm báo về, không những anh không có được ga giường mà hai mônh cũng bị đánh chi sưng vù. Lúc ấy Nhất Yhees bắt đầu ổn định, cha anh nắm được chút tiền trong tay, liền vội vã mua cho anh bộ ga giường xe đua mới nhất, bất kể có bị mẹ quát hay doạ, mong muốn của ông duy nhất chỉ là đưicj nhìn thấy con trai vui vẻ.
Nhiều năm rồi, ga giường của anh có chút bụi bặm, nhưng vẫn hằn sâu tring kí ức.
“ Phong, đây là anh ư?” Mạc Hân Như nhặt tấm hình đặt trên bàn học lên.
Anh gật đầu.
Hoá ra người từ bé đẹp trai lớn lên càng xuất chúng hơn nga! Tring bức hình chụp cậu bé khiangr chừng chín tuổi, cậu ngồi trên xích đu tươi cười về phía ống kính, hai tay còn cầm hai que kem ốc quế. Trông khuôn mặt có hơi nhem nhuốc do bị dính kem nhưng thập phần không thể nào che giấu được vẻ điển trai của cậu.
Cô ngạc nhiên, không thể tin nổi vào mắt mình đây là Tư Dạ Phong, đây là tổng giám đốc trời cao của Nhất Thế sap? Là người đàn ông ngang ngạnh thích làm theo ý mình không màng tới một ai đây ư? Đúng kaf thật khó tin.
Anh vỗ vỗ khoang trống eben cnahj mình, ý bảo cô ngồi xuônhs.
Mạc Hân Như đặt tấm hình về chỗ cũ, nhẹ nhàng bước tới phía Thư Dạ Phonh.
Nào ngờ, vừa ngồi xuống anh đã đặt cô nằm lên giường, cái đầu to lớn gác lên ngực cô. Mạc Hân Như có chút nhột, muốn đẩy anh ra thì càng bị anh ôm chặt hơn, bất lúc, cô đành để anh nằm đó.
“ Đây là lầm trở về đầu tiên của anh sau mười lăm năm.” Anh đột nhiên nói.
Mạc Hân Như ngạc nhiên, mười lăm năm sao?
“ Năm anh mười bốn thì cha mẹ mất, anh phải chuyển đến Lãnh gia ở cùng Lãnh Thiên Dạ, học xong cấp ba thì anh liền phải tiếp quản Nhất Thế của cha, từ đó đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh trở về căn nhà này. Em biết không, điều khó khăn nhất không phải việc anh gách vác cả tâph đoàn trên vai khi mới mười tám tuổi, mà là phải đối diện với hình bóng của quá khứ. Đã có rất nhiều lần anh đứng trước cửa nhà nhưng không bao gườ có đủ can đảm để mở cửa bước vào, cuối cùng nhờ em, anh đã vượt qua nỗi sợ ấy, Mạc Hân Như, cảm ơn em rất nhiều.” Tư Dạ Phong ôm chặt lấy cô, chân thành thổ lộ.
Không biết từ khi nào, cô phát hiện khoé mắt mình bắt đầu ươn ướt.
“ Vây thì...từ sau này hãy về cùng nhau đi.”
Chợt, Tư Dạ Phong thấy cảm giác ngọt ngào trào dâng trong lòng, bảo bối nói thế, có nghĩa sẽ đi theo anh cả về sau sao? Anh chưa từng nghĩ mình sẽ có cô trong cuộc đời, từ ngày đầu tiên nhìn thấy hình ảnh người con gái xinh đẹp trong máy tính, anh đã có chút thích thú. Cô không như bao người khác chỉ muốn dựa vào quan hệ mà lợi dụng, càng không giống những cô gái muốn trèo cao, cô bình thường...phải, BÌNH THƯỜNG.
Ngay khi có ý định bắt cóc cô, anh chỉ nghĩ chơi đùa một chút, hoá ra lại có ngày như này. Có ngày mà anh đem tất cả nỗi lòng chôn dấu bao nhiêu năm nói cho cô biết, cùng nắm tay cô đi vào căn nhà thường xuất hiện trong giấc mộng của anh, càng không ngờ có một ngày...anh yêu cô nhiều thế này.
Anh nhớ lại ngày mình lừa cô trên chiếc du thuyền đos xong bắt cóc cô về biệt thự, tuy có chút cảm giác tội lỗi nhưng không hề hối hận.
Tư Dạ Phong mỉm cười, nhón người lên trao cho cô nụ hôn dịu dàng lên môi.
Không có cô, anh sẽ không bao giờ dám đối diện với chính mình trong quá khứ. Từ khi cha mẹ bị sát hại không có chút dấu vết của hung thủ, anh đã điên cuồng lật tung cả thành phố A, không nương tay mà sát hại rất nhiều người, bây giờ, nhờ cô mà anh chán ghét cuộc sống trong thế giới ngầm, muốn bỏ đi tất cả và xây dựng một cuộc sống bình thường, phải nói, cô chính là bùa hộ mệnh của anh.
Mạc Hân Như thấy Tư Dạ Phong bất chợt hôn mình, cả người không có một tí oharn kháng nào, ngược lại còn đáp trả nụ hôn đó. Anh cảm nhận được sựu nhiệt tình của cô, trong chốc lát, nụ hôn ngày càng sâu, dần trở nên ướt át, nóng bỏng.
“ Ưm...Phong...” Cô nhé miệng bé nhỉ rên rỉ.
Tư Dạ Phong lấn tới, bàn tay mò xuống cởi từng cúc áo sơ mi của Mạc Hân Như. Cô nhận thấy nguy hiểm đang rập rình xung quanh, không thể nga, hôm qua đã bị hành đến chết, giờ anh còn muốn sao? Anh có thể nhưng căn bản cô không làm được!
“ Phong...bỏ em ra...ưm...” Ánh mắt Mạc Hân Như triwr nên mơ hồ nhìn Tư Dạ Phong.
Anh coi từng lời của cô đều bỏ ngoài tai, động tác cởi quần áo không chút trì trệ nào cả. Mạc Hân Như giãy dụa muốn thoát ra ngoài, nào ngờ, Tư Dạ Phong cười xấu xa cắn vành tai cô, khiến cô hít ngụm khí lạnh, toàn thân vô lực xụi lơ trên giường.
“ Anh chỉ có một quy tắc thôi, đã cởi thì tuyệt đối không mặc vào.”
Cứ thế, Mạc Hân Như bị Tư Dạ Phong ăn sạch không sót một mảnh vụn nào.
...
Sáng hôm sau, Mạc Hân Như tỉnh dậy trong tình trạng thân thể rã rời đau nhức, mà tên thủ phạm kia lại không thấy bóng dáng đâu. Cô oán thầm một tiếng, cố gắng ngồi dậy ngó nghiêng xung quanh. Đột nhiên, cô thấy một cuộn băng ghi âm đặt trên bàn.
Mạc Hân Như cầm cuộn băng lên, nhấn nút Play.
Nhanh chóng, một giọng trẻ con truyền ra.
“ Xin chào vợ tương lai, tớ gọi vậy có đúng không nhỉ? Thực ra tớ không định ghi âm cho cậu đâu, nhưng cô giáo tớ nói đây là bài tập về nhà, gửi một tin nhắn thoại đến cho người trong tương lai. Tớ đã hỏi bố mẹ rồi, mama tớ nói thử ghi âm lại cho vợ tương lai. Lúc đầu tớ không định làm đâu, nhưng nghĩ lại cũng tâhys nó hay, nếu về sau cậu ma được nghe cái này sẽ vô cùng tự hài về người đàn ông của cậu nha!”
“ E hèm, tớ xin giới thiệu, tớ tên là Tư Dạ Phong, biệt danh ở nhà là Tiểu Cẩu Cẩu, năm nay tớ tròn tám tuổi, hiện tại đang học ở trường tiểu học Y, bật mí cho cậu, tớ học giỏi về máy tính cực kì nhé nhưng thế giới vẫn chưa sẵn sàng đón nhận tài năng của tớ vì tớ nói chơi máy tính nhiều có hại cho sức khoẻ, haizz, buồn ghê đó.”
“ Không nói về tớ nữa, tập trung vào cậu nào. Tuy bây giờ tớ chưa biết cậu là ai, cậu là ai, thậm chí còn không biết cậu đã chào đời hay chưa, nhưng đừng lo, Tư Dạ Phong tớ là nam thử hán đích thực, sẽ chăm sóc thật tốt cho cậu suốt quãng đời còn lại, Tớ vô cùng thích vợ xinh, hiền, nghe lời tớ, đã thê scofn biết nấu những món ăn ngon như mẹ tớ, nhưng đừng có nghịch ngợm giống cô thư kí của bố tớ nhé, hôn trước tớ còn thấy cô ta đi với một lão già béo ú, đã thế tay lão còn nhéo mông cô ấy cơ!”
“ Thế nên, cậu tuyệt đói phải ngoan ngoãn đó! Cậu không cần đi làm cũng được, tớ sẽ nuôi cậu, chỉ cần yên tâm kwr nhà đẻ con cho tớ thôi. Yêu cầu về nấu nướng của tớ không nhiều, chỉ cần biết làm sườn xào chua ngọt mỗi ngày là được, à còn gà rán nữa. Thế nên, cậu tốt nhất cứ đáp ứng đủ nhu cầu của tớ là được, phần còn lại tớ sẽ lo hết, cậu còn nhớ phải yêu tớ thật nhiều nữa nhé, người đẹp trai, tài giỏi như tớ hiếm lắm. Thôi chào cậu nhé, tớ phải đi ăn tối đây không cha tớ sẽ ăn cơm củatows mất, chào cậu nhé vợ tương lại, moazz...moazz..”
Mạc Hân Như không biết nên khóc hay cười, hồi nhỏ anh thật đáng hêu nga, hại cô yêu muốn chết.
Ngay sau đó, giọng nam nhân trầm ấm chững chạc phát ra từ băng ghi âm.
“ Bảo bối, em nghe thấy lời tỉ tunhf của anh chưa? Cái này anh đặc biệt dành tặng cho em đó, có khi từ bé số mệnh của em đã gắn với ann rồi, haha...Anh biết vì chuyện đêm qua em sẽ mệt muốn chết, thế nên ann đã nấu súp cua bồi bổ thân thể cho em ở dưới nhà đó, anh không dám để ra ngoài vì sợ cục cưng Tiểu Xán của em sẽ ăn hết, sáng nay anh đã nhờ người đem nó qua đây rồi. Từ bây giờ anh quyết định sẽ chuyển về đây sống, mong em cũng sẽ đi theo anh, đừng lo, theo như lời tuyên hệ phía trên thì anh sẽ nuôi em suốt đời. Xin lỗ vì bây giờ không thể ở bên cạnh em, anh có việc phải sang Ý mấy ngày, chắc chắn sẽ triwr về sớm với em. “
“ Hiện tại tốt nhất em đừng ra ngoài, anh đã gọi cho An An tỷ tỷ đến chăm sóc em, còn có thằng nhóc Nham Thiên nữa, họ sẽ trông chừng em thật tốt cho tới khi anh trở về. Thế nha, anh phải đi đây, yêu em nhiều.”
Mạc Hân Như tự nhiên cảm thấy trong lòng trở nên trống rỗng, có phần buồn bã tủi thân, hoá ra anh phải đi sao? Haizz, từ khi nào mà cô đã quen với hình bóng anh, bây giờ cách xa thật sự có chút...nhớ nhung.
Đột nhiên Tiểu Xán nhảy lên giường, cái chân vẫn được băng một lớp băng giống hôm qua, chỉ là người ta đã tắm rửa sạch cho nó, bây giờ trở thành chú chó trắng mướt kiêu hãnh nga! Cô vươn tay ra ôm lấy nó, bĩu môi than thở.
“ Mày nói xem Tiểu Xán, không biết Tư Dạ Phong có nhanh chóng trở về không?”
...
Rome, Ý....9 giờ tối...
Khách sạn X...
“ Được rồi Lãnh Thiên Dạ, con mồi hôm nay là ai?” Tư Dạ Phong nhìn vào máy tính, ra sức gĩ trên bàn phím.
“ Giáo hoàng Louis, người đang nắm chức vụ cao nhất bây giờ. Trong vòng hai năm trở lại đây, ông ta đã thực hiện những vụ bắt cóc trẻ em với số kuwongj lớn, khỗng những vậy còn gian dâm chúng tới kiệt sức và chết, sau đó đi thiêu huỷ xác của nạn nhân trong chính lò sưởi của mình. Đối thơngj bị bắt cóc hầu hết đều thuộc độ tuổi từ mười hai đến mười ba, hầu hết là các tiểu thư danh gia vọng tộc.” Lãnh Thiên Dạ nghiêm túc cầm bản báo cáo xem.
Bạch Nhiếp Nam đang ngồi gặm táo thì suýt nữa nhổ hết vào mặt Nham Hạo phía trước. Sao mấy tên già này lại có sở thích đồi bại như vậy?
“ Cậu đùa mình sao? Mục tiêu lại là ông ta ư?! Thế sở cảnh sát Rome không có ý kiến gì hả?” Bạch Nhiếp Nam vứt quả táo vài sọt rác, vẻ mặt ngạc nhiên không giấu được.
Lãnh Thiên Dạ chưa kịp trả lời, Bạch Nhiếp Nam đã bị Nham Hạo phi thẳng quyển tài liệu vào mặt. Nham Hạo đẩy gọng kính lên, hừ mũi nói, “ Sao cậu không thể hỏi câu nào khôn hơn hả? Ông ta có chức quyền cao như thế, cảnh sát nào dám động vào?”
Bạch Nhiếp Nam không đồng ý, tức giận đứng dậy vỗ ngực, “ Phải mình thì mình đã cho ông ta đi tù mọt gông rồi, chức quyền cái con mẹ gì chứ, có cái rắm ông đây mới có địa vị cao hơn thằng cha đó.”
Lãnh Thiên Dạ cười xấu xa, hếch cằm về ohias Bạch Nhiếo Nam, “ Có phải cậu và Mã Y Kiều lại cãi nhai không?”
Tư Dạ Phong đnag gõ máy tính cũng dừng lại, mép nhếch lên hoàn mỹ, “ Hôm trước cô ta còn gọi điện cho mình hỏi mượn dây xích điện của Dạ Ảnh, cách để gia tăng tình thú của các cậu cũng thật hấp dẫn quá đi. Mình cũng muốn học nhưng chỉ sợ bảo bối sẽ không chịu được, đâu phải ai cũng như Mã Y Kiều?”
Nói đến đây, cả ba người đàn ông không hẹn mà cười phá lên, ngoại trừ Bạch Nhiếp Nam...
Bạch Nhiếp Nam thẹn quá hoá giận, quay ra chỉ mặt Nham Thiên, “ Còn cậu thì sao? Bác sĩ giỏi như cậu, chắc phảu dùng mị dược với An An đi?”
Gương mặt Nham Thiên không có chút chuyển biến gì, anh bình thản tựa lưng vào ghế cười, “ Không cần, đối với cô ấy, mình chính là mị dược nặng nhất rồi.”
“ Thôi thôi quay lại vào việc chính, mình và Phong sẽ đi, các cậu ở đây trợ giúp.” Lãnh Thiên Dạ nói.
Bạch Nhiếp Nam và Nham Hạo gật đầu, nghiêm túc trở lại làm việc. Tư Dạ Phong cầm hai cái tai nghe trong suốt lên, bật chế độ định vị rồi ném cho Lãnh Thiên Dạ một cái, nghiêm chỉnh đeo vào.
“ Trong này mình đã hack bản đồ của khách sạn, giáo hoàng Louis theo lịch trình sẽ xuất hiện ở đây trong năm phút nữa, mình và Dạ cải trang thành bồi bàn, cho sẵn viên hạ độc vào ly rượu của ông ta, việc của các cậu là đảm bảo camera an ninh ngưng hoạt động trong 30 phút, cửa phòng bảo vệ đều là cửa tự động; Bạch Nhiếp Nam, phần này giao cho cậu.”
“ Nham Hạo, khi bọn mình đưa giáo hoàng Louis vào phòng riêng, cậu hãy giả danh làm MC cố gắng thu hút hết sự chú ý của quan khách, đừng để xảy ra bất kì sự cố nào.”
Nói rồi, Tư Dạ Phong thay vào trên mình bộ đồ phục vụ, cùng Lãnh Thiên Dạ đi xuống phòng yến tiệc.
Tiệc chúc mừng 100 năm ngày Thánh đường quyền lực nhất ở Rome được tổ chức vô cùng linh đình, tất cả các quan khách từ những người cấp cao đến nhân dân bình thường đều tụ tập ở đây để tham gia sự kiện lớn nhất năm này. Chẳng mấy chốc mà phòng tiệc to vật vã chật kín người, ai ai cũng mong chờ được nhìn thấy vị Giáo hoàng đã cai quản Thánh đường suốt bao lâu này - Giáo hoàng Louis.
Tư Dạ Phong và Lãnh Thiên Dạ nhanh chóng trà trộn được vào đám người, bắt đầu tản ra đi phân phát rượu.
Tư Dạ Phong nhấn vào tai nghe ở tai phải, “ Nam, con mồi sắp đến chưa?”
Bạch Nhiếp Nam thành thục gõ bàn phím độ nhập vào máy quay trên đèn giao thông, nhanh nhẹn báo cáo, “ Ông ta đang trên đường XX, cách khách sạn một dãy nhà.”
“ Tốt, cậu chuẩn bị xử lí đám bảo vệ cho mình.”
Nham Hạo đã thay xong bộ đồ MC, vừa đeo cà vạt vừa quay ra nói với Bạch Nhiếp Nam, “ Sao mà mình thấy chuyện này còn hứng thú hơn là làm tình với vợ chứ?”