Ông Xã Ác Ma Của Tôi

Chương 7: Chương 7: Chương 7.




Buổi sáng sớm tại trường đại học X, nắng tinh mơ chiếc rọi trên hoa viên trường, hoà cùng với giọt sương sớm đọng trên cành cây, làm cho người ta cảm thụ được một buổi sáng trong lành, thanh khiết. Ở trong phòng kí túc xá, có thân ảnh nhỏ bé đang cuộn mình trong chăn, đắm chìm trong giấc mộng đẹp, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt. Lúc ngủ, cô tựa như một thiên thần, thuần khiết, trong sáng, chưa bao giờ vướng phải hạt bụi trần.

Ánh nắng chan hoà chiếc sáng lên khuôn mặt tuyệt mỹ, nhẹ nhàng hôn lên. Ngọn gió phất phơ len vào cửa sổ căn phòng, làm cho mái tóc mềm mại hơn mây trời tung bay trên không trung.

“ Tiểu Như! Cậu dậy xem cái này đi!”

Giọng nói của tiểu Lục vang lên, mày đẹp khẽ nhíu lại, đôi mắt to sáng từ từ mở ra, ngái ngủ nhìn chằm chằm người trước mặt.

“ A tiểu Lục, hôm nay là ngày gì mà tự nhiên cậu gọi mình dậy thế?”

Cô khẽ vò vò mái tóc mềm mại, gấp chăn gọn gàng lại rồi đi vào vệ sinh đánh răng.

“ Tiểu Như à, cậu đã chuẩn bị hết tất cả hành lí chưa? Tối nay là đi rồi đó.”

“ Mình chuẩn bị hết rồi, cậu đừng lo”

Cô vừa đánh răng vừa nói, bọt kem đánh răng dính trên khoé miệng nhỏ nhắn, làm cho người ta nhìn không muốn dứt ra.

“ Cậu biết sáng nay có đến 5 người mang một đống hoa đến tặng cậu, nói rằng muốn cậu làm bạn gái người ta. Mình thương cậu nên mới cố gắng đuổi họ đi, không làm phiền cậu ngủ đó!”

Tiểu Lục nói với vẻ uất ức như đã phải chịu rất nhiều hỉ nộ ái ố, làm cô không nhịn được cười phá lên. Dáng vẻ này của tiểu Lịc thật là đáng yêu nga.

“ Haha...”

“ Cậu cười cái gì chứ? Lo đánh răng rồi mua đồ ăn sáng cho mình đi. Hôm nay bản cô nương đây phải bồi bổ thật nhiều mới được!”

Đánh răng xong, cô liền bị tiểu Lục đẩy ra ngoài kí túc xá mua đồ ăn, không kịp cả thay quần áo. Vẫn còn bộ đồ ngủ hình con chó trên người, làm sao mà ra ngoài được chứ? Tiểu Lục đáng ghét! Giải pháp cuối cùng, cô đành phải đi xuống máy bán hàngg tự động ở dưới nhà, lấy tạm vài món đồ ăn vặt.

“ Nữ thần! Nữ thần!”

Tự nhiên có một tên nam sinh của khoa nào đó chạy về chỗ cô, đưa cho cô một bó hoa to tướng, chưa kịp lên tiếng thì đã chạy đi. Bộ mình là khủng bố hay sao mà tên đó chạy như thấy ma vậy chứ?

“ Bạn học, bó hoa của bạn thật là đẹp, bạn mua bao nhiêu tiền vậy?”

Cô biết cô gái này, là Mạnh Bảo Nhi bên cạnh phòng của cô, nghe nói là hoa khôi của khoa Xã hội, rất là xinh đẹp.

“ Cậu thích thì mình cho cậu đấy, mình cũng không cần đâu.”

Nói rồi cô nhét luôn bó hoa vào tay Mạnh Bảo Nhi, cầm đồ vừa mới mua chạy thẳng lên lầu. Mạnh Bảo Nhi nhìn vào bó hoa một lúc rồi đôi mắt mở to, nhận ra một điều: Trời ơi, cô gái kia không phải là Mạc Hân Như sao?!

“ Tiểu Lục, mở cửa cho mình vào!”

Cánh cửa bị đập liên tiếp cho tới một lúc sau, tiểu Lục mở cửa với cái mặt dạ đang đắp dở trên mặt.

“ Tiểu Như, cậu không thể bình tĩnh được một lúc sao? Mình chỉ muốn đắp nốt cái mặt nạ thôi mà!”

“ Tiểu Lục, tớ đang đi mua đồ thì tự nhiên có người đến tặng cho tớ bó hoa, không kịp nói gì thì đã chạy mất tiêu.”

Cô ngồi xuống ghế, vẻ mặt chán nản. Tại sao đẹp lại khổ thế có chứ?

“ Vậy bó hoa đó đâu? Mình đâu có thấy cậu cầm? Chẳng lẽ cậu ném vào sọt rác rồi?”

“ Đưa cho Mạnh Bảo Nhi bên phòng rồi”

“ Hả?!”

“ Thì người ta bảo là bó hoa đẹp, thế nên tớ tặng luôn thôi, giữ lại làm gì cho chật nhà chật cửa ra.”

Tiểu Lục muốn nói gì đó nhưng lời cứ tắc nghẹn ở họng, không thể nào thốt ra ngoài được.

“ Vậy...vậy cô ta có biết là cậu không?”

“ Chắc là không đâu, đưa xong rồi mình chạy lên luôn.”

“ Thế là may rồi.”

“ Mặt cậu làm sao vậy?”

Cô nghi hoặc nhìn tiều Lục. Bị trúng ánh mắt dò xét, tiều Lục quay mặt đi, chạy vào nhà vệ sinh.

“ Tiểu Lục, cậu và Mạnh Bảo Nhi có quan hệ gì thế hả?”

“ Cô...cô ấy là chị họ của mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.