Ông Xã Ăn Dấm Chua

Chương 2: Chương 2: Chương 1.2




Thương Hải Tình tâm trạng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhìn thấy ly kem trên bàn đã tan thành nước, cô xác nhận thời gian tần suất cũng càng ngày càng cao.

Cô cần phải đi, lần coi mắt thứ mười tám này, tuyên cáo thất bại!

Bất chấp nam nhân miệng đầy răng vàng trước mặt mới nói một nửa, cô nhanh chóng đứng lên, tươi cười nói:“Thực có lỗi, ngươi không phải khẩu vị của ta, ta nghĩ chúng ta cũng không thích hợp a.”

Không đợi đối phương mở miệng, cô đã đem túi xách khoác lên vai, dường như bay thẳng ra khỏi tiệm kem.

Trời ạ, tiệm kem a! Cô nghĩ đến đi tới tiệm kem coi mắt, hẳn là thuộc loại lão mẹ năm ấy đại độc quyền, không nghĩ tới chính mình hôm nay cũng có thể tự thể nghiệm một hồi.

Đi vào đầu ngõ, cô giơ lên cánh tay, ngăn lại một chiếc xe taxi,“Phiền toái đến Hoa Phu khách sạn, cám ơn.”

Nói xong nơi đến, cô cả người nhất thời không có nguyên khí, cơ hồ hiện ra trạng thái tê liệt không chút khí lực.

Cô cho tới bây giờ cũng không biết, coi mắt lại là một việc đày đoạ người ta như thế a.

Buổi sáng 7 giờ tỉnh lại, 8 giờ xuất môn bắt đầu trận chiến đấu đầu tiên đến bây giờ, chia đều thời gian coi mắt với một nam nhân là từ ba mươi tới năm mươi phút một người, nói vài ba chuyện linh tinh cùng hỏi han gia cảnh, nguyên cả một ngày, cô ít nhất cũng đã trải qua gần hai mươi lần coi mắt a.(codai *trợn trừng khiếp đảm*)

Thân thể cô không phải làm bằng sắt, cho dù cả một ngày chính là ngồi ở ghế trên sắm vai một cô bé đầu gỗ cũng sẽ mệt chết a. Sớm biết như thế, cô nên tránh ở văn phòng chuyên tâm họa áo cưới và thiết kế đồ, cũng không phải lãng phí một ngày không công!

Hiện tại, đã là bảy giờ tối thứ Sáu rồi, cô bụng đói kêu vang, trên mặt bởi vì tươi cười quá nhiều đã hiện ra hiện tượng xơ cứng rồi.

Ai, so với việc chinh chiến trên sa trường, cũng bất quá chính là [qua ngũ quan, trảm lục tướng]*, mà cô trải qua chiến dịch thân cận (coi mắt) chỉ là một ngày còn có mật độ cao mười mấy lần, xem ra, chính mình đang dẫn đầu chuẩn bị bước chân vào thần lĩnh vực a.

Chính là, cô không hiểu, vì sao là cô?

Trong nhà rõ ràng có kế thừa phụ thân quản lý công ty, xinh đẹp tuyệt luân chị hai, còn có tiếp nhận công việc của lão mẹ, sở trường quyền anh nhanh nhẹn dũng mãnh chị ba, tỷ muội ba người đồng dạng đều là vân anh chưa gả, vì sao cô nhất định phải phụ trách tham dự thân cận yến không chút hay ho này chứ?

Cô đương nhiên có thể thông cảm cha mẹ, đối với một nhà ba đứa con gái toàn bộ đều chưa gả đi mà cảm thấy xấu hổ, áp lực thế tục, vấn đề là, phá hư danh dự thương gia cũng không phải chỉ có cô, làm sao có thể bắt cô một mình gánh vác trách nhiệm a?

Di động vang lên, Thương Hải Tình bất đắc dĩ mở máy.

“Ngươi đến muộn! Đang ở nơi nào? Vì sao còn chưa tới?” Người chị hai đam mê thương trường của cô đang dùng tiếng nói uy phong điều khiển hành tung của em gái.

Thương Hải Tình đương nhiên biết chính mình muộn, vấn đề là, xe chính là đang ở quá xa nơi đến tiếp theo, cô có thể như thế nào?

“Nhanh đến. Ta cam đoan, một chút nữa xe sẽ đến thẳng khách sạn, năm phút … Không, trong vòng hai phút là có thể hiện thân, được rồi đi?”

“Nhớ rõ, là khu dành cho khách vip, trăm ngàn lần đừng có đi sai đường.”

Vừa chấm dứt cuộc nói chuyện, xe rốt cuộc cũng may mắn đến sát khách sạn Hoa Phu.

“Không cần thối lại, cám ơn!”

Sau khi đưa cho người lái xe hai trăm đồng tiền mặt, gương mặt trắng nõn như thạch, còn không có ổn định chính mình, Thương Hải Tình liền vội vàng chạy nhanh đến phía trước như muốn rớt hai chân , như thể nếu không làm như vậy, chị hai sẽ cho một nhát vào sau gáy của cô a, hại cô vừa nghĩ đến cảnh tượng đó đã muốn mất máu mà chết a.

Thương Hải Tình hoàn toàn không biết, kiểu tóc vốn dĩ được chăm chút một cách gọn gàng ở phía sau chính vì cô chạy nhanh mà bị xổ tung ra, mái tóc dài vô tình xoã nhẹ xuống một cách tự nhiên, lại phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào lúc này của cô thật mỹ lệ làm cho không ít người mơ màng đắm chìm trong đó a.

Trong đại sảnh của khách sạn treo một chùm đèn thuỷ tinh hoa lệ, sáng lạn huyễn hoặc ánh mắt của cô, cô tìm tới một nhân viên phục vụ,“Tiểu thư, xin hỏi khu dành cho khách vip nên đi như thế nào?”

“Đi về phía bên trái a.” Đối phương liếc mắt đánh giá cô một cái, hỏi,” Xin hỏi, cô là Thương Hải Tình tiểu thư sao?”

“Đối, có chuyện gì sao?”

“Vừa mới có vị khách nhân bảo ta đem một phong thơ chuyển giao cho cô.”

Sau khi tiếp nhận phong thơ trong tay nhân viên phục vụ, Thương Hải Tình liền nhanh chóng mở ra –

Không có lấy một từ nào cả chỉ để lại một cái chìa khóa

Biểu tình buồn bực, trong bụng đầy những dấu chấm hỏi đi về hướng dành cho khách vip, phía hai bên hành lang là một mặt kính to, cô nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình trong gương, vội vàng lấy đồ trang điểm, hai tay nhanh chóng chỉnh sửa lại đầu tóc, lại lấy ra một thỏi son môi, quẹt nhẹ lên cánh môi đã xơ cứng vì cả một ngày phải cố nặn nụ cười a.

Suốt trên người một thân áo màu hồng nhạt, kéo kéo thắt lưng xuống chiếc váy ngắn màu xám, sau đó lấy tráng sĩ đoạn cổ tay, nha, không, là lòng tràn đầy chờ mong đi về phía cuối của khu dành cho khách vip a.

So với chị hai sắc đẹp rạng ngời kiều diễm, còn có chị ba cá tính nhanh nhẹn dũng mãnh, Thương Hải Tình trong lòng biết rõ ràng chính mình thật sự bình thường đến đáng thương.

Cô có một tư chất phong thái lãng mạn, nhưng vẫn thiếu người chị hai trời sinh phong tình, tuy rằng cô con ngươi trong suốt giống như pha lê, nhưng vẫn là so ra kém chị ba với thần thái quắc thước, ngũ quan hài hoà kết hợp với khuôn mặt trái xoan, nhưng mà cũng không có ai nói là thanh tú đoan trang tao nhã, nói trắng ra là chính là bình thản vô cùng, hơn nữa là so với nước sôi còn nhạt hơn.

Cô không xấu cũng không đẹp, nhất là khi tiếp xúc với công tác thiết kế áo cưới những năm gần đây, nhìn thấy biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp quyến rũ, cô dần dần tiếp nhận chính mình cùng hai từ xinh đẹp có một khoảng cách thật xa a.

Đứng ở trước cửa phòng cô đang muốn điều hoà lại hơi thở chuẩn bị phô bày dáng vẻ tao nhã, đột nhiên một cánh tay dùng lực đạo mạnh mẽ hung hăng đem cô đẩy vào, làm cô cả người thất tha thất thểu thiếu chút nữa té ngã.

Phanh! Cửa đột nhiên đóng lại, cô chưa kịp thấy rõ đầu sỏ, chính là đúng lúc ổn định trọng tâm để khỏi ngã chổng vó. Khẽ thở ra, ngẩng đầu lên cô chợt bị một bàn đầy thức ăn thịnh soạn ngon lành thu hút.

Sau một ngày mệt nhọc lại thấy được một bàn thức ăn ngon lành như thế có người nào không cảm động a?

*Qua ngũ quan, trảm lục tướng : dựa theo tích Quan Vũ khi rời Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua 5 cửa ải, chém đầu 6 viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.